Tình Nồng Trong Mắt

Chương 46




Diệp Mông chưa đến ba mươi tuổi nhưng cũng đã có nguy cơ của tuổi ba mươi rồi. Tuy Lý Cận Dữ chỉ nhỏ hơn cô hai tuổi nhưng đàn ông thường hiếm có cảm giác già, thêm vào gương mặt của anh nhào nặn thế nào cũng thấy đẹp trai, nhìn thế nào cũng chỉ giống một chàng trai cao ốm ngoài hai mươi thôi.

Đề tài tuổi tác này một khi bị nhắc đến, Diệp Mông khó tránh cũng có sự nhạy cảm.

Sáng hôm sau, Diệp Mông cố tình dậy từ rất sớm, bất ngờ trốn trong nhà vệ sinh trang điểm. Bà nội đều toàn nuôi mấy thằng đàn ông xuề xòa, sáng ra cũng chỉ vuốt keo tóc, không tốn quá nhiều thời gian. Thấy Diệp Mông mày mò nửa ngày còn chưa ra, bà cũng tò mò nhìn qua khe cửa, chỉ nhìn thấy cô tô tô vẽ vẽ lên mặt mình từng nét một, chân mày lưỡi liềm, trông rất tinh tế.

“Xinh thật, tựa như gái mười tám, lấy chồng sớm rồi, Lý Cận Dữ đúng là nhặt được bảo vật mà.”

Bà nội dỗ Diệp Mông còn nhắc cả tên của Lý Cận Dữ, toàn nói những lời cô thích nghe. Diệp Mông bị chọc cười, xoay người lại, tựa vào bồn rửa mặt, vẻ mặt uất ức kể tội với bà: “Đêm qua Lý Cận Dữ chê con già.”

Bà nội vỗ cái rõ lớn vào chân mình thể hiện sự tức giận, không đợi cô lên tiếng. Cửa phòng vệ sinh bị ai đó gõ  “cộc cộc” mấy tiếng cảnh cáo.

Lý Cận Dữ vừa ngủ dậy, cả người uể oải đi ngang qua cửa phòng vệ sinh, không dừng chân mà đi thẳng vào nhà bếp rót nước, cùng với tiếng nước rót vào cốc, anh lên tiếng mang hàm ý sâu xa nhắc nhở cô: “Đừng có mách lẻo, kết hợp với tình cảnh lúc đó, tôi nói câu đó là có ý gì. Có cần ở trước mặt bà nội giải thích rõ ràng lại không?”

Diệp Mông đang cuốn phần tóc mái: “Cậu im miệng cho tôi.”

Lý Cận Dữ tựa vào bàn ăn uống nước, cười cười rồi hỏi: “Bữa sáng muốn ăn gì?”

Diệp Mông thình lình đứng dậy, tóc mái còn đang cuốn kẹp, từ phòng vệ sinh đi ra, giống như con ruồi lượn một vòng.

“Tìm cái gì?” Lý Cận Dữ đặt ly nước xuống, hỏi cô.

“Túi đồ hôm qua mua từ siêu thị về đâu rồi?”

“Ở sau lưng tôi.” Lý Cận Dữ tựa vào bàn ăn kéo túi đồ ở sau lưng mình ra, thân hình cao lớn của anh hoàn toàn che khuất: “Chưa kịp thu dọn.”

Diệp Mông lấy chiếc bánh mì toast ra, nhét vào người của đầu bếp Lý: “Tôi muốn ăn sandwich.”

“Sao hôm qua không nói?” Lý Cận Dữ vẫn tựa vào bàn ăn, tung hứng chiếc bánh trong tay mình: “Trong nhà không có sốt salad.”

“Tôi có mua sốt trái cây, vị hỗn hợp, quét một lớp lên trên cũng rất ngon. Trước kia mẹ tôi hay làm món này cho tôi ăn. Bây giờ rất muốn ăn lại.”

Đầu bếp Lý nhìn cô một lúc, thành công nắm bắt được dạ dày của cô: “Năn nỉ tôi đi.”

Diệp Mông nhìn vẻ đắc ý của anh, giây tiếp theo quay người đi một cách không cảm xúc, mỉm cười với bà nội đang đứng trước cửa phòng vệ sinh, làm nũng: “Bà nội, Lý Cận Dữ…”

Lý Cận Dữ nhanh tay ngăn miệng cô lại, cánh tay vòng qua cổ cô, mang cả người và bánh mì vào nhà bếp, không cho cô có cơ hội mách lẻo. Diệp Mông như con cá mắc cạn vùng vẫy liên tục: “Này, tôi vẫn chưa trang điểm xong đó.”

Lý Cận Dữ không để cô biện hộ, bắt lấy hai cổ tay cô, khóa chặt dồn vào kệ bếp, nói: “Đừng có cậy  mà chống đối.”

Sau đó gỡ kẹp cuộn mái của cô ra, ném trên kệ bếp, lại hỏi lần nữa vấn đề của đêm qua: “Nói đi, chị muốn tôi biểu hiện thế nào?”

Diệp Mông thấy anh cố gắng không ngừng như vậy.

Cô phiền muộn đáp: “Tôi vẫn chưa nghĩ ra.”

Lý Cận Dữ thả cô ra, cúi đầu mở túi bánh mì ra, hậm hực nói: “Được, chị cố tình làm khó tôi.”

“Không có. Tôi làm khó ai cũng không làm khó cậu.”

“Chị ở đó nhử đi.” Lý Cận Dữ quay người đi nướng bánh mì cho cô: “Không có máy nướng bánh mì, tôi chiên sơ cho chị nhé?”

“Ừ.” Diệp Mông lần nữa luồn vào khoảng giữa của anh và kệ bếp, ôm anh, ngẩng đầu hôn lên môi anh dỗ ngọt, rồi lại vùi đầu vào lòng anh, ôm rất lâu, nghe nhịp tim đều đều của anh, tựa như một con cá gỗ thì thầm bên tai, làm dịu nhịp đập hối hả của cô.

Thời gian dường như đang trôi chậm lại, dường như cô có thể nhìn thấy những đóa hoa ngoài cửa sổ đang dần dần đổi sắc, mọi vật đều đặn sinh sôi nảy nở, hạt giống không rõ tên dường như cũng đang nảy mầm non ngàn năm hiếm thấy. Người đàn ông này giống như đứng trong khói lửa nhân gian, nhưng lại không nhiễm bụi trần thế tục.

Sao anh có thể bình yên như vậy. Sao có thể là liều thuốc trị liệu như thế này.

“Lý Cận Dữ, cậu đúng là một bảo bối.” Diệp Mông siết chặt vòng tay như giữ được bảo vật.

… …

Buổi chiều, trong hẻm có người đang xào hạt dẻ ngào đường, tiếng xoong sạn va chạm tạo ra âm thanh vui tai, không khí dâng lên một mùi thơm ngào ngạt, cũng hơi giống có người đang nướng bánh mì.

Hai người ở trong phòng, mở cửa sổ, một người đọc sách, một người chơi đùa chiếc đàn điện của anh, Diệp Mông sợ làm ồn anh, định nói có cần cô ra ngoài xem ti vi không, nhưng Lý Cận Dữ không cho cô đi.

Nào ngờ, mùi thơm kia càng lúc càng nồng, Diệp Mông buồn miệng: “Ông xã, chị muốn ăn hạt dẻ ngào đường.”

Lý Cận Dữ đang đọc bình luận, ngẩng đầu lên nhìn qua cô, đóng sách lại: “Giờ tôi đi mua cho chị.”

Diệp Mông ngẫm nghĩ một lúc, không muốn làm phiền anh đọc sách, lại cố nhìn xuống: “Không cần, không cần. Cậu đọc sách đi. Tôi ra ngoài xem ti vi, ở đây nghe mùi thơm nồng quá.”

Lý Cận Dữ đứng lên đóng cửa sổ lại, rồi lại lấy chai nước hoa trên bàn xịt quanh phòng, phút chốc, mùi thơm vừa rồi bị khắc chế hẳn.

Diệp Mông hiểu rồi, Lý Cận Dữ rõ ràng không muốn cô đi, cô trêu anh: “Bảo bối, cậu đeo người thật đó.”

“Không đeo bằng chị.” Anh phản bác.

“Vậy sao? Vậy bây giờ tôi đi đây.” Cô uy hiếp.

Anh trừng mắt với cô.

Diệp Mông cười hả hê, đi qua nâng mặt anh lên, nhẹ nhàng mút cánh môi anh: “Sao cậu lại đáng yêu như vậy.” Sao lại khiến người ta yêu đến vậy.

Hai người một đứng một ngồi, Diệp Mông đứng ở phía sau ghế của anh, Lý Cận Dữ tựa người vào lưng ghế, ngửa đầu lên, thân mật hôn nhau. Gió núi trong lành, ánh nắng mùa Xuân bên ngoài cửa sổ rọi vào, thướt tha dịu dàng.

Sau một trận hôn mãnh liệt, Diệp Mông đứng lên thì nhìn thấy một bản nhạc viết tay trên bàn anh. Không có lời nhạc nên Diệp Mông không hiểu, ngỡ là do anh tự sáng tác, giấu kỹ như vậy.

“Không phải tự sáng tác.” Lý Cận Dữ ngẩng đầu liếc qua cô, thuận miệng hỏi: “Nhìn không hiểu sao?”

Diệp Mông trợn mắt với anh: “Cậu cố ý bỡn cợt tôi hả? Tôi hát thế nào cậu chưa nghe qua sao?”

Lý Cận Dữ được cô nhắc lại, đột nhiên nhớ ra bài “Thiếu niên nói”, cười cười cúi đầu xuống, thở một hơi dài, nói: “Lúc đó tôi nên ghi âm lại mới phải.”

“Làm gì? Định lưu lại sau này chê cười tôi hả?”

“Để tự chị nhớ lại, lúc chị theo đuổi tôi dáng vẻ như thế nào, bây giờ có được trong tay rồi dáng vẻ ra sao.”

Diệp Mông nghe thấy trong lời này có ý oán trách, cúi xuống xoa xoa mặt anh: “Tôi đối xử tệ với cậu như vậy? Cần oán trách như vậy không?”

Lý Cận Dữ vẫn trong tư thế như vừa rồi lúc hôn cô, ngửa đầu lên mặc cho cô nhào nặn, tay búng nhẹ vào trán cô đầy hàm ý: “Kết hôn sắp được một tháng rồi, chị ngủ chung với tôi được mấy đêm?”

“Còn nhiều thời gian mà, cậu nóng lòng cái gì.”

Anh đứng lên: “Tuổi thọ bình quân của phụ nữ Trung Quốc là 79 tuổi, tuy tôi nhỏ hơn chị hai tuổi, nhưng tuổi thọ bình quân của đàn ông cũng chỉ có 74 tuổi, tính ra thời gian hai chúng ta bên nhau cũng chỉ còn khoảng bốn mươi năm. Chị cảm thấy thời gian rất dài hả?”

“Bốn mươi năm còn không dài hả?”

“Chị nghĩ bao nhiêu năm thì không dài?”

“Mười năm, mười năm một luân hồi.”

Anh liếc cô, rồi tầm nhìn lại về trên trang sách, ngẫm nghĩ rồi lạnh nhạt vừa gật gật đầu vừa nói: “Được, vậy chúng ta ba mươi năm sau hãy gặp lại nhau.”

Diệp Mông không nghe thấy, sự chú ý bị thu hút bởi câu nói ở phía cuối cùng của bản nhạc, cô thầm ngẫm nghĩ lại một lần, không ngờ lại là câu mà cô từng đăng trên Wechat.

“Đây là bài của Troye Sivan hả? Là bài “For him” sao?”

You don’t have to say I love you to say I love you

Diệp Mông cầm bản nhạc quơ qua quơ lại trước mặt anh, như nắm được thóp, cười tủm tỉm nói: “Học đánh đàn bài này vì tôi hả?”

Lý Cận Dữ giựt lại bản nhạc về, lạnh lùng nói: “Ba mươi năm sau quay lại đi, tiệm nhỏ đã đóng cửa rồi.”

Diệp Mông cười vui cúi xuống hôn anh.

“Cậu thật đáng yêu.”

Lý Cận Dữ kéo cô xuống ngồi vào chân mình. Không nói không rằng cắn lại môi cô, luồn lưỡi vào trong khoang miệng cô rất điêu luyện.

Diệp Mông bị anh trêu đùa thường hay thất thủ, phút chốc không tiếp được chiêu của anh, nhỏ giọng chỉ trích:

“Cậu… Cậu… Cậu… Có phải cậu đã xem thứ gì không đứng đắn không?”

“Ừ.”



Sắc trời tờ mờ tối, buổi tối yên tĩnh bao trùm xung quanh, nước hồ trong trẻo sóng gợn lăn tăn tựa như dãi tơ bạc dài ngoằn ngoèo, nhìn không thấy tận cùng, tựa như con đường không lối về, xuôi dòng không biết sẽ đến nơi nào.

Trong khu vườn, vang lên vài tiếng chó sủa lắt nhắt lại hối hả, có khách đến nhà rồi.

Còn là một vị khách hiếm gặp.

Lúc đó Diệp Mông đang ngủ. Hai người giống như keo dính vậy, cả buổi chiều chưa bước chân ra khỏi phòng, sau đó Diệp Mông quyết định ngồi lại cùng anh đọc sách. Lý Cận Dữ ngồi tựa vào ghế, một bên đọc sách một bên đùa giỡn tay của Diệp Mông.

Diệp Mông mặc cho anh nhào nặn tay mình, đầu tựa vào cạnh bàn chiêm ngưỡng dáng vẻ đọc sách đẹp trai của chồng mình, thẩm mỹ mà lại không mệt mỏi, dường như còn có thể giết thời gian nữa. Gần chập tối, Diệp Mông rốt cuộc cũng gượng hết nổi rồi, mí mắt bắt đầu sụp xuống, cuối cùng từ từ khép mi lại, hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.

Lý Cận Dữ cũng không đánh thức cô, đổi thái độ tích cực tiếp tục ngắm nhìn cô, tay của hai người chưa từng tách rời.