Tình Nồng Trong Mắt

Chương 17




“And every single year

I"m drowning in my tears…”

Trong phòng âm nhạc mộc mạc, trầm thấp, ong ong vang bên tai. Thật ra Lý Cận Dữ không nghe rõ nửa câu nói sau của Diệp Mông, mơ hồ chỉ nghe thấy cái gì đó “cậu”.

Dựa vào cái tính tình thẳng như ruột ngựa của cô, anh cũng đoán được là gì rồi.

Trong khoảng thời gian ngắn, anh không biết phải phản ứng thế nào, vừa tức giận vừa buồn cười nhìn cô. Trong ánh mắt không có cảm xúc gì, trên cổ đeo tai nghe, dựa vào khung cửa, cúi đầu im lặng trong tiếng nhạc trầm thấp, chăm chăm nhìn cô một lúc. Không cần quay đầu nhìn, liếc mắt cũng có thể cảm nhận được Trình Khai Nhiên dưới cây ngô đồng già kia đã tức giận bốc khói không nói một lời muốn xông tới, bị hai tên đàn em bình tĩnh mỗi người giữ một bên cánh tay.

Tính theo đúng ý nghĩa thì đây là nụ hôn đầu của anh, nếu như không tính cái hồi lên sáu bị bà chị hàng xóm lừa. Nhưng anh cũng không muốn để Diệp Mông biết mình thật ra còn chưa từng yêu đương gì. Chuyện này rất không đúng với con người trước đây của anh. Mấy năm ở Mỹ còn rất nhỏ, mười ba mười bốn tuổi đã hút thuốc, uống rượu hẹn hò, duy chỉ không hứng thú mấy với con gái. Cho dù sau này có hứng thú, lúc Lý Tư Dương thi đại học xong, anh lại quay về dưới tầm mắt của Lý Lăng Bạch, lại quay về làm đứa con ngoan ngoãn.

“Cô thật sự muốn nhìn tôi bị Trình Khai Nhiên đánh đúng không?” Anh cười lạnh hỏi.

Diệp Mông mỉm cười trong sáng vô tư, vốn dĩ cô trông cũng chẳng sắc sảo, thuần khiết động lòng người gì chi cho cam, nói chuyện cũng dứt khoát, khiến  người ta nghe mà thoải mái, không có tiếng địa phương của mấy cô gái trên trấn, phát âm cũng rất tròn vành rõ chữ: “Tôi sẽ nói rõ ràng với cậu ta, nếu cậu ta thật sự đánh cậu, cậu cứ đánh lại, đánh chết tôi ngồi tù thay cậu”.

Lý Cận Dữ không nhúc nhích nhìn cô, sau cùng lại lướt mắt qua phía Trình Khai Nhiên đang giận tới nổi gân xanh phía sau. Anh thản nhiên quay đầu ra nói: “Cô nói vậy rất tàn nhẫn với Trình Khai Nhiên, cậu ta còn đang giúp cô điều tra chân tướng”.

Diệp Mông gật đầu, nhưng cũng không định tiếp tục giao lưu sâu sắc với anh, nét mặt tỏ vẻ tự chế giễu khác thường: “Vốn dĩ tôi chả phải kiểu người hoàn hảo gì cả, tôi ích kỷ, tham lam…”

Cô còn háo sắc. Lý Cận Dữ thầm bổ sung trong lòng.

“Nhưng tôi muốn cậu vui vẻ”. Diệp Mông rất thản nhiên cũng rất thẳng thắn nói.

Lý Cận Dữ sửng sốt, anh không nói được là cảm giác gì, giống như một góc cứng lại đóng băng kia, đang bị thứ gì đó làm mềm ra.

Bây giờ Diệp Mông lại tỏ ra ga lăng: “Nếu như cậu không truy cứu trách nhiệm của hành vi ban  nãy thì tôi  đi trước”.

“Truy cứu trách nhiệm cái gì?”

“Tôi hôn cậu mà chưa có sự đồng ý của cậu, thật sự mà nói, đây được coi như là quấy rối tình dục”. Cô cũng khá là hiểu chuyện, lấy điện thoại ra đưa cho anh, “Cậu muốn bồi thường hay muốn báo cảnh sát?”

Cô đúng là… khiến cho người ta dở khóc dở cười.

Nhạc trong phòng đã đổi thành bài khác, vẫn rất trầm thấp. Lý Cận Dữ nghiêng người, tai nghe vẫn vắt trên cổ, anh dựa lưng vào tường, hai tay đút túi quần, cúi đầu im lặng một lúc, cằm hướng ra ngoài cửa, không nhìn cô mà nói: “Đi đi”.

Diệp Mông lên xe, mặt mày chẳng vui vẻ gì lắm, ngược lại còn chán nản chết được. Trước giờ cô không phải người bốc đồng như vậy, tuy cô hành động mạnh mẽ quyết đoán, nhưng ít nhất vẫn là một người sẽ để lại đường sống cho mình. Ban nãy không biết là não bị cái gì, làm cho chính mình cũng ngờ nghệch ra.

Nếu Lý Cận Dữ thật sự báo cảnh sát, vậy bây giờ nơi cô ngồi có thể chính là một xe cảnh sát. Nghĩ tới đây, trán cô chảy mồ hôi. Nếu chuyện này khiến cô bị biến thành tội phạm quấy rối đưa lên xe cảnh sát, cô chỉ có thể quay về Bắc Kinh tiếp tục làm chó ngoan cho Câu Khải thôi.

Cũng không phải sợ sệt cái gì, con người cô trước giờ chưa từng bị khuôn phép ràng buộc, chỉ sợ bà cụ tức ngất đi.

“Cô thích thằng nhóc đó?” Cuối cùng Trình Khai Nhiên không nhịn nổi nữa mở miệng.

Hai cậu em ngồi phía trước yên tĩnh lái xe, dù ánh mắt có nhìn hai người trong gương chiếu hậu hay không, thì bất cứ lúc nào cũng đều cảnh giác với bầu không khí kỳ quái này. Một lúc sau, Diệp Mông lấy lại tinh thần, nghiêng đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, để ngoài tai sửa lời: “Cậu ta lớn hơn cậu, cho tôi điếu thuốc”.

Lúc này cô nhắm mắt, cả người đều là hơi thở của Lý Cận Dữ, môi của  rất mỏng, hình dáng môi rõ nét, lại mềm mại không ngờ.

Trình Khai Nhiên tràn đầy oán hận hung hăng giày xéo điếu thuốc, bắn lên tay Diệp Mông, ánh mắt khinh miệt nói: “Không phải tôi nói xấu sau lưng, nhưng con người Lý Cận Dữ này, không phải loại con trai tốt gì, rất cặn bã. Mấy bà tám trên trấn đều bị hắn dụ dỗ tới bảo gì nghe nấy, mấy ngày trước tôi còn nhìn thấy hắn xếp hình với một cô gái trong cái quán bar mà hắn hát đó”.  

“Tôi biết”. Diệp Mông hít một hơi thuốc lá, thản nhiên phun ra khói thuốc, hơi khép hờ: “Còn gì khác nữa không?”

Trình Khai Nhiên cảm thấy Diệp Mông lúc này rất mê người, cảm giác bất lực của cậu ta đột nhiên xuất hiện. Cậu ta là kẻ yêu thầm hèn mọn nhất, tưởng rằng bản thân đã ngụy trang rất tốt, nhưng lúc này đây không khỏi cảm thấy người con gái trước mắt nhất định đã biết hết.

“Phốt của cậu ta, tôi bốc ba ngày ba đêm cũng không hết”. Trình Khai Nhiên không muốn để Diệp Mông cảm thấy mình có ác ý với Lý Cận Dữ, vì thế bình tĩnh lại, giọng điệu chân thành nói: “Người như hắn điên lên thì không ai ngăn được. Cậu đừng có thấy bây giờ hắn đối tốt với bà cụ như thế mà tưởng bở, hắn không có hiếu gì thật đâu. Mấy năm trước khi hắn mới tới đã đi đánh nhau với người khác, đánh cho người ta bán sống bán chết, bây giờ vẫn còn đang nằm ở bệnh viện. Bà cụ bồi thường mấy trăm nghìn, người ta mới không để hắn ngồi tù, nếu không thì bây giờ cũng  chính là một tên tội phạm đang bị cải tạo”.

Lẽ nào Lý Cận Dữ lừa cô? Lúc đó nói mẹ cậu ta cho bà cụ một khoản tiền, thật ra không phải tiền viện phí, mà là tiền bồi thường?

“Tuổi trẻ ngông cuồng, ai mà không phạm sai lầm”. Diệp Mông không để ý phủi tàn thuốc.

Cơn tức giận Trình Khai Nhiên đang cố ghìm xuống lại nổi lên, giống như một quả bóng hơi bất cứ khi nào cũng có thể nổ, bắt đầu độc mồm độc miệng: “Được, cô nhất định phải chọn hắn đúng không? Con trai đàng hoàng trong trấn nhiều như vậy chọn ai không chọn, nhất định phải chọn một thằng không tiền không quyền, chỉ được cái mã như bình hoa, còn lại từ đầu đến chân không chỗ nào tốt, sống như một con chó phải không?”

Diệp Mông cười cười, hời hợt nói: “Đúng vậy, chọn cậu ta cũng không chọn cậu”.

Trình Khai Nhiên ngạc nhiên nhìn cô, đầu óc đột nhiên trống rỗng, cô thật sự cái gì cũng biết. Cậu ta tưởng rằng mình che giấu rất tốt. Cô cho rằng cô có thể giả ngốc cả đời, bây giờ, vì Lý Cận Dữ mà cuối cùng cô cũng làm rõ rồi chứ gì?  

Con đường trước mắt càng lúc càng quen. Diệp Mông dập tắt thuốc, bảo cậu em dừng xe ở giao lộ, tất nhiên là tên này không nghe lời cô. Diệp Mông rút ra một thẻ ngân hàng và một tấm danh thiếp từ trong túi đưa cho Trình Khai Nhiên: “Khai Khai, đi Bắc Kinh xoá vết sẹo trên mặt đi, bác sĩ này có thể giúp cậu, tay nghề của ông ấy rất tốt. Tôi có một người đồng nghiệp cũng có sẹo trên mặt giống cậu, bây giờ đã giống như người bình thường rồi”.

Trình Khai Nhiên chậm chạp bất động không nhận lấy. Cậu ta cảm thấy nếu nhận tấm thẻ này, món nợ giữa cậu ta với Diệp Mông sẽ thanh toán xong hoàn toàn. Một lúc lâu, cậu ta mấp máy môi: “Ý gì?”

Diệp Mông chìa ra trước một chút rồi lại: “Chuyện của mẹ tôi cậu đừng lo nữa, cậu hãy sống cuộc sống của riêng mình. Giữa chúng ta, sau này không ai nợ ai, cái chết của mẹ tôi, không liên quan với cậu. Nếu thật trách người khác, vậy cũng chỉ có thể trách tôi, trách tôi không phải con trai”.

“Vì hắn mà cô muốn cắt đứt với tôi hả?” Trình Khai Nhiên không dám tin, cao giọng xác nhận lại lần nữa: “Có đúng không?”

“Tại cậu ta luôn từ chối tôi vì sợ vướng phải cậu ”, Diệp Mông cũng cảnh cáo: “Khai Khai, nếu mà cậu dám động tới cậu ta thì cậu cũng biết tôi rồi đấy, tôi mà điên lên cũng không ai ngăn được cả. Nếu có bất cứ ai gây phiền phức cho cậu ta, tôi đều tính sổ với cậu”.

Trình Khai Nhiên rất hiểu Diệp Mông, cô thật sự rất cưng chiều bạn trai. Hồi cấp Ba cô quen một đàn em rất tuấn tú, thật ra không biết Diệp Mông thích đàn em đó bao nhiêu nhưng lại nâng như trứng hứng như hoa, không ai dám đụng đến. Sau này chia tay cũng là tình cảm thật sự đã nguội lạnh, thấy cô vẫn ăn uống chơi đùa như cũ, cũng chưa từng thấy có buồn phiền gì. Còn cậu em kia, ban đầu trông có vẻ khá cao ngạo, không coi ai ra gì, vậy mà sau này lại không buông bỏ được mà níu kéo quay lại..

Vậy cho nên cô với Lý Cận Dữ cùng lắm cũng chỉ là lửa gần rơm thôi, đốt xong thì cũng hết chuyện.

***

Vì phá phách banh chành mà Dương Thiên Vĩ phải vào trại huấn luyện thanh thiếu niên, sắp phải đi Bắc Kinh tham gia tập huấn. Diệp Mông có lòng lại làm hỏng chuyện. Không có ai chăm sóc bà cụ, Lý Cận Dữ không muốn tốn tiền gọi người trông nom, ngày đêm đều tự mình chăm sóc. Cộng thêm sau khi chuyển phòng bệnh, chi phí sẽ đắt hơn rất nhiều so với bên này, cậu ta chỉ có nước bán thân chứ không biết làm gì kiếm tiền được nhanh..

“Hết tiền rồi chứ gì, rất khó khăn đúng không?” Bà cụ có chút hả hê vừa nhai chuối vừa nói với anh: “Tao đã nói rồi, đừng điều trị, mày cứ nhất định phải trị, không biết tự lượng sức mình, mày tưởng mày vẫn còn là cậu nhỏ cơm dâng nước rót tận họng như hồi đó hả?”

“Bà lo ăn chuối đi”, Lý Cận Dữ nhìn điện thoại, suy nghĩ coi có nên viết quảng cáo bán thân không, khinh bỉ cười hừ:  “Hồi đó con cũng có phải cậu nhỏ cơm dâng nước rót gì đâu, trên đời làm gì có cậu nhỏ nào xúi quẩy như con”.

Bà cụ bày mưu tính kế cho anh: “Hay giờ tao nhảy từ đây xuống, xong chuyện”.

Lý Cận Dữ lơ đãng, không thèm ngẩng đầu mà nói: “Nhảy từ đây xuống không chết được. Bà muốn nhảy thì leo lên sân thượng mà nhảy”.

“Cái thằng vô lương tâm”. Bà cụ mắng một câu, mặt vẫn hi hi ha ha. Từ sau khi có kết quả kiểm tra sức khoẻ, tính tình bà tốt hơn nhiều, giống như đột nhiên tất cả đều kết thúc, những ngày còn lại sau đó biến thành con số vô vị, dường như không còn gì phải cáu gắt với cuộc sống nữa.

Bà cụ nhai miếng chuối cuối cùng trong mổm, sau đó gập vỏ chuối hoàn chỉnh lại hình dạng ban đầu, ném vào thùng rác, giọng điệu giống đứa trẻ con: “Bây giờ tao chỉ ước có một điều”.

“Con không phải thần đèn Aladdin, đừng có ước với con”. Trong lòng Lý Cận Dữ có dự cảm không tốt, thẳng thừng chặn đứng.

Bà cụ không thèm để ý đến anh, tiếp tục nói: “Mày tìm con nào cưới đi, đừng có nhìn mặt bà già này cả ngày. Với lại nhanh kiếm căn nhà nào rồi chuyển ra đi, thuê một căn trong trấn cũng được, đi mấy chỗ có thanh niên nhiều ấy, đừng có ở cái khu dưỡng lão nữa. Còn bà già tầng trên mà đưa đồ cho mày thì đừng có mở cửa. Chả phải thứ tốt đẹp gì đâu, con mẻ muốn kiếm chồng đó, nhắm mày lâu lắm rồi”.

Lý Cận Dữ nhướng mày: “Vậy thì càng hay, bà già tầng trên đó cũng hơn tám chục rồi, đợi bà ta ngủm rồi thì tiền với nhà là của con hết, vậy là thông cả hai tầng, cho bà đổi qua ở biệt thự”.

Bà cụ biết tên nhóc này lắm mồm, cái gì cũng nói được, thường ngày cũng đề phòng bà già kia gắt gao. Bà cũng lười nói tiếp, giả vờ đau đầu đuổi cổ anh ra ngoài..

Đợi Lý Cận Dữ vừa đi, bà cụ liền lén la lén lút bò từ trong chăn mềm ra, rút điện thoại tỉ mỉ phân biệt con số trên điện thoại dành cho người già,  gọi điện cho y tá tình nguyện của bệnh viện.

Diệp Mông hoàn toàn không ngờ lại gặp phải bà nội của Lý Cận Dữ ở cổng khu dân cư.

Hôm nay cô vốn dĩ muốn ra ngoài mua xe. Lúc thử xe khiến nhân viên bán hàng gần như phát điên, cuối cùng vẫn quyết định tìm một thầy giáo tập lái trước rồi tính sau. Thị trấn Ninh Tuy mặc dù nhỏ, nhưng bây giờ đi đâu mà không phải lái xe, nếu sau này đi làm, không có xe càng phiền phức hơn.

Bà cụ nhìn thấy cô, kích động kêu tên cô, bảo y tá đẩy mình qua đó: “Diệp Mông!”

Diệp Mông vội đi tới, đón xe đẩy trong tay y tá, gật đầu hỏi bà: “Bà nội Lý, sao bà ra đây?”

Bà cụ khua tay: “Bà không phải họ Lý đâu! Con trai bà ở rể nên Lý Cận Dữ theo họ mẹ nó, mặc dù thật ra nó không ở rể cũng không theo họ của bà, bà họ Đẩu, con gọi là bà nội Đẩu đi, còn không thì gọi luôn là bà nội giống Lý Cận Dữ cũng được”.

Diệp Mông bị bà lão chọc ghẹo liên tục, chậm rãi đẩy bà đi về vườn hoa trước mặt, không hề e dè nói nửa chơi nửa thật: “Vậy con gọi bà là bà nội đấy”.

Bà cụ hài lòng kêu một tiếng ơi thật dài, giống như gọi tới trong tâm khảm của bà, vô vùng vui vẻ, chân gần như run lên khi chuyển từ xe lăn sang ghế.

Bên đường đông người tản bộ, chen chúc nhau đi. Ba người đi qua đám đông, y tá cười đánh trống lảng nói: “Bà cụ gặp được cô vui lắm, ban nãy mặt mày cứ bí xị, ai không biết còn tưởng là bị tôi ăn hiếp đấy”.

Không đợi Diệp Mông lên tiếng, bà cụ lập tức ngắt lời, nói với Diệp Mông: “Diệp Mông, con đẩy bà đi sang ngồi bên hồ một chút, chỗ này bà chưa từng tới bao giờ. Lát nữa rồi gọi Lý Cận Dữ, kêu nó tới đón bà”.



Lúc Diệp Mông gọi, Lý Cận Dữ đang ở gần ngay hồ. Có điều một phú bà đang ngồi đối diện anh, không phải khá giả mà an toàn như Diệp Mông mà là loại thật sự giàu tới chảy mỡ, đã mở mấy thẩm mỹ viện trong thị trấn, cái loại lợi nhuận hàng năm tới hơn triệu.

Xem vóc dáng cũng rất giàu có. Ánh mắt đang soi xét lại vừa ý đánh giá anh từ trên xuống dưới: “Cậu làm được thật hả?”

Lý Cận Dữ không chịu được kiểu ánh mắt dán sát này, thầm chửi thề mười nghìn lần, tại sao cuộc sống lại ép anh như vậy.

Ngay lập tức, điện thoại trên bàn đột nhiên rung lên, anh thở phào nhẹ nhõm, nếu là thường ngày, anh sẽ không nghe số lạ như vậy, lúc này lại nhanh chóng bật dậy, lạnh giọng nói: “Xin lỗi chị Lệ,  em nghe điện thoại”.

“Alo?”

Anh nhấc điện thoại lên bên tại, chị Lệ ở đối diện như một con quái vật khổng lồ, chắn hết tầm nhìn của anh. Thật ra cũng không biết đi đâu,chỉ có thể nghiêng đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, vì thế cho nên tất cả các cuộc gặp gỡ bất ngờ trên thế giới đã xảy ra vào lúc này –

Diệp Mông đang đẩy bà anh trên xe lăn, điện thoại nhấc bên tai, đối mắt với anh..

Đầu dây bên kia là giọng nói quen thuộc của cô: “Là tôi, Diệp Mông”.

Tầm mắt Diệp Mông vô thức nhìn sang người phụ nữ đối diện Lý Cận Dữ rồi lại quay về trên người chàng trai buông thả  này. Chị L quá nổi tiếng ở cái thị trấn này, cũng không thể trách Diệp Mông nghĩ nhiều.

“Lý Cận Dữ, cậu làm đĩ hả?”

“Làm mẹ cô ấy”, anh đột nhiên văng tục: “Người mẫu tay, mẫu tay ấy hiểu không!”