Nam Ngự quay lại xe và ngồi vào vị trí, Dương Tá đang ngồi trên ghế phụ chỉ cảm thấy nhiệt độ trong xe hôm nay thấp hơn bình thường mấy độ.
"Dương Tà.
Lúc này Nam Ngự đột nhiên lên tiếng: "Chuyện lần trước tôi bảo cậu điều tra, cậu điều tra thế nào rồi?”.
Dương Tá sững sờ một lúc rồi mới phản ứng lại, "Cậu đang nói về chuyện của mợ chủ hai năm trước sao?"
"Bởi vì chuyện đó đã qua lâu rồi, cho nên cần phải mất chút thời gian để điều tra"
"Cậu bắt đầu từ chỗ Nam Bá.
Gần đây cậu ta đã nhận được một email liên quan đến chuyện đã xảy ra năm đó."
"Vâng, tôi hiểu rồi."
Ngón tay mảnh khảnh của Nam Ngự gõ vào tay vịn của xe lăn, ánh mắt hơi trầm.
Anh sẽ không bao giờ buông tha cho kẻ dám tính kể người phụ nữ của mình.
Còn nữa...!
Nam Ngự nhìn Nam Bá vừa đi ra từ quán cà phê bên ngoài, ánh mắt càng lạnh lùng hơn.
Theo tin tức mà anh tìm hiểu trước đó, Nam Bá đã hết hy vọng với Ngũ Vận Uyển từ lâu, sau một thời gian nữa dường như cũng sắp phải kết hôn rồi.
Nhưng bây giờ có vẻ như Nam Bá đang quan tâm thái quá đến mối quan hệ giữa Ngũ Vận Uyển và mình rồi thì phải?
Nam Ngự cười lạnh.
Thật không ngờ có một ngày anh lại ghen tuông với cháu trai của mình?
Bản thân Ngũ Vận Uyển cũng không biết ngày vô tri vô giác này trôi qua như thế nào.
Khó khăn lắm mới chịu đựng đến lúc tan làm, cô liền nhanh chóng rời khỏi văn phòng.
Sau khi trở về nhà, cô nhìn thấy Nam Ngự - người luôn đi sớm về
muộn đã đợi sẵn ở phòng khách rồi.
“Thím Trương và chú Vương đầu?” Ngũ Vận Uyển cố gắng không để Nam Ngự nhận ra tâm trạng của mình đang không ổn, cởi giày bước vào phòng khách.
"Hôm nay tôi cho họ nghỉ phép rồi" Trong nhà không có ai khác, Nam Ngự đứng dậy khỏi xe lăn và lấy thức ăn trong bếp ra.
"Nhưng bữa tối đã xong rồi, ăn cơm đi"
Ngũ Vận Uyển dụi dụi đôi mắt hơi đỏ, gật đầu rồi bước vào phòng ăn.