Ngũ Vận Uyển thừa nhận cô yêu anh ta, rất yêu rất rất yêu.
Nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, cô đã xem tình yêu dành cho Nam Bá trước đó thành ký ức của tuổi trẻ, trong ký ức cô yêu anh ta, anh ta cũng yêu cô.
Nhưng...!trong cuộc sống thực tế bây giờ và sau này, trong cuộc đời cô trước sau chỉ có một mình Nam Ngự.
Ngũ Vận Uyển nói: "Anh đừng quên Lâm Tiểu Như cũng có thai, anh nên cố gắng yêu thương cô ta, cố gắng yêu thương đứa con của hai người thì hơn.
Nam Bá, chúng ta thật sự không thể quay lại được nữa."
"Ngũ Vận Uyển, chúng ta có thể quay lại, bây giờ mọi chuyện vẫn còn kịp! Chỉ cần em đồng ý trở lại bên anh, anh sẵn sàng quay lại, chúng ta cùng rời khỏi đây, ra nước ngoài sống cuộc sống mới.
Anh có thể vứt bỏ mọi thứ ở đây!" Nam Bá nói.
Ngũ Vận Uyển thở dài, cảm thấy mình có nói thế nào thì Nam Bá đều không nghe lọt.
Anh ta cần gì phải cố chấp với cô như vậy chứ?
Cho dù Lâm Tiểu Như có rất nhiều khuyết điểm, thủ đoạn độc ác nhưng thật lòng si tình với Nam Bá.
Anh ta đáng lẽ phải trân trọng cô ta.
Ngũ Vận Uyển đang muốn lại khuyên anh ta, lúc này đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên, là Khâu Duyệt.
Khâu Duyệt vừa bước vào đã nhìn thấy hai người đều có vẻ tức giận nên không dám hỏi nhiều, sợ mình nhất thời không cẩn thận sẽ bị bọn họ giận chó đánh mèo đến mình.
Khâu Duyệt dè dặt nói: "Tổng biên tập, bản thảo phỏng vấn Mặc Nham ở triển lãm đồ cổ kỳ này đều ở đây, còn có cả ảnh chụp nữa.
Anh xem nội dung có vấn đề gì không? Bên phía tổng biên tập Tưởng đang chờ chữ ký xét duyệt của anh đấy"
Nam Bá nhận lấy bản thảo với vẻ mặt buồn bực, xem sơ qua thấy cơ bản không có vấn đề gì.
Bản thân Mặc Nham đã đủ thu hút sự chú ý của độc giả, hình ảnh khác có đẹp đi nữa cũng chỉ để làm nền.
Phương diện nội dung càng không có vấn đề.
Đây là bản thảo do Ngũ Vận Uyển soạn ra sau khi đi phỏng vấn, lúc trước anh ta đã xem qua rồi.
Nam Bà nói với Khâu Duyệt: "Rất tốt, cứ để như vậy đi."
Anh ta ký tên vào danh sách xét duyệt và đưa cho Khâu Duyệt.
Khâu Duyệt nhìn
.