Nhưng kết quả lại làm người ta kinh ngạc.
"Chúc mừng sếp Nam, chúc mừng!" Sau khi Dương Tá gọi điện thoại xong, vô cùng vui mừng nói, "Đúng là mơ chủ tới bệnh viện Lương Đức thật.
Tôi hỏi thăm bác sĩ và y tá, bọn họ nói mợ ấy tới khám ở khoa phụ sản, hơn.
nữa thật sự có thai rồi!"
Dương Tá chờ mãi không thấy bất kỳ tiếng động nào ở ghế sau, chỉ có tiếng còi xe qua lại trên đường vọng vào.
Anh ta lo lắng quay đầu lại, "Cậu Nam.."
Nhưng anh ta vừa quay đầu thì lập tức sửng sốt.
Nam Ngư ngồi trên xe lăn với sắc mặt mà trước giờ Dương Tá chưa từng thấy qua.
Có chẩn động, có chút luống cuống, trong con người đen láy như đá vỏ chai còn lộ rõ sự ngạc nhiên!
Anh và Ngũ Vận Uyển có con rồi?
Anh sắp làm ba rồi!
Dương Tá đi theo Nam Ngư nhiều năm, đây là lần đầu tiên nhìn thấy anh thất thố như thế.
Anh ta không nhịn được hỏi: "Sếp Nam, chúng ta có cần đi bệnh viện nữa không? Hình như mợ chủ đã về nhà rồi"
"Không đi nữa.
Lúc này Nam Ngự mới có phản ứng, "Chúng ta về nhà thôi."
Trong nhà, Ngũ Vận Uyển vẫn đang suy nghĩ xem nên nói với Nam Ngự về chuyện có thai này thế nào.
Cô nghĩ
mãi, cảm thấy nên chờ tới buổi tối khi anh về nhà sẽ nói với anh, cho anh một niềm vui bất ngờ!
Ngũ Vận Uyển nấu cơm xong còn tính phải chờ lát nữa anh mới về, ai ngờ anh lại về nhanh như vậy.
Cô nhìn đồng hồ thấy hôm nay anh về rất sớm.
Ngũ Vận Uyển chạy tới nói: "Nam Ngự, em có một tin tốt muốn nói cho anh..."
Cô còn chưa dứt lời, không ngờ anh đã kéo cô vào lòng và ôm thật chặt.
Anh ghé sát bên tại Ngũ Vận Uyển khẽ nói: "Ngũ Vận Uyển, đây là món quà tuyệt vời nhất mà anh từng được nhận."
Ngũ Vận Uyển thấy khó hiểu khi nghe Nam Ngự tự nhiên nói một câu như vậy.
Anh khẽ cười và nói thêm một câu, "Xem ra số thuốc bổ kia vẫn có tác dụng."
"Anh biết rồi à?" Lúc này, Ngũ Vận Uyển mới chợt hiểu ra.
Nam Ngự gật đầu.
Ngũ Vận Uyển cũng vô cùng hạnh phúc khi thấy anh vui mừng..