Nam Tiêu quả nhiên là cáo già, trong lòng đã sớm tính toán hết rồi.
Lúc này trợ lý mới cảm thấy ổn thỏa.
Quả nhiên vẫn là sếp Nam suy nghĩ chu đáo, đa mưu túc trí.
Nam Tiêu yếu ớt nói: "Tôi thật sự đánh giá thấp người con dâu tương lai này rồi."
Ngũ Vận Uyển và Nam Ngự quay về nhà tổ ở một tối, sáng sớm hôm sau lại rời khỏi biệt thự nhà họ Nam.
Trước khi bọn họ đi, ông cụ Nam cố ý dặn bọn họ mang theo đống thuốc bổ, còn nói uống hết thì về lấy tiếp, một tháng tới một lần.
Nếu bọn họ không đến lấy, ông cụ sẽ nhờ người đưa đến tận nhà Nam Ngự.
Đây là lần đầu tiên Ngũ Vận Uyển cảm thấy áp lực lớn như núi về chuyện mang thai và sinh con.
Sau khi bọn họ về đến nhà, người giúp việc lại sắc thuốc bổ cho Ngũ Vận Uyển.
Cô nói với Nam Ngự: "Anh đúng là nghe lời ông nội, bắt em uống thuốc bổ ngay.
Em có thật sự cần uống không?"
"Anh bảo em uống thì em cứ uống đi, dù sao cũng không có hại gì" Nam Ngự đã khôi phục lại vẻ mặt trước kia.
Ngũ Vận Uyển thật sự nhớ Nam Ngự trong sân chơi đêm đó, anh đáng yêu như vậy, không hề ngang ngược, cũng không dữ tợn.
Lúc này mới qua một tối, anh đã lộ ra nguyên hình rồi.
Một lúc sau, người giúp việc cầm một bát thuốc bổ tới, nói Ngũ Vận Uyển nên tranh thủ uống khi còn nóng mới có hiệu quả.
Ngũ Vận Uyển bĩu môi, nhìn bát thuốc nóng hổi với vẻ không vui.
Từ nhỏ đến lớn cô đều không thích uống thuốc, kể cả thuốc bổ.
Cô luôn cảm thấy thuốc nào cũng giống nhau, đều khó uống.
"Em uống mau đi!" Nam Ngự giục.
Ngũ Vận Uyển cảm thấy bây giờ mình chính là một con heo nái chờ sinh, còn Nam Ngự chính là chủ nông trại, là đồ tể.
Ngũ Vận Uyển cầm bát lên, sau đó lại đặt xuống.
Nam Ngự nghi ngờ nhìn cô.
"Thật sự khó uống lắm" Ngũ Vận Uyển bĩu môi.
Nam Ngự hiếm khi nhìn thấy Ngũ Vận Uyển trẻ con như vậy, khóe miệng bất giác cong lên.
Nhưng số thuốc bổ này đều rất quý, Nam Ngự không muốn lãng phí nên chủ động cầm thìa lên, múc đưa đến bên miệng Ngũ Vận Uyển, "Anh đút cho em uống"
Ngũ Vận Uyển trợn tròn mắt vì không ngờ mình sẽ có đãi ngộ này.
Cô đành phải ngoan ngoãn há miệng uống một hớp..