Nam Ngự bỏ qua cho Lâm Tiểu Như còn chưa tính, tại sao còn vẫn quan tâm và giúp đỡ cô ta?
Ngũ Vận Uyển càng nghĩ càng thấy buồn.
“Ngũ Vận Uyển, em mở cửa ra, chúng ta nói chuyện tử tế” Giọng nói trầm thấp và có phần nôn nóng của Nam Ngự lại vang lên ngoài cửa.
Ngũ Vận Uyển cắn môi.
Cô biết rằng giận dỗi như vậy không phải là cách giải quyết vấn đề.
Cô do dự có nên mở cửa hay không, nhưng vào lúc này...!
Cốc cốc cốc.
Đột nhiên có người gõ cửa phòng.
Ngoài cửa có người hô lên: "Cậu chủ Nam Ngự, tôi là quản gia, xin hãy mở cửa"
Cud.
Nam Ngự sầm mặt, mở cửa với vẻ không vui.
Trước tiên quản gia nhìn vào bên trong không thấy Ngũ Vận Uyển, vì vậy cười nói: "Cậu chủ Nam Ngự, bên ngoài có rất nhiều người, ồn ào nói nhất định.
phải đến tổ chức tiệc sinh nhật cho ông cụ.
Ông chủ kêu tôi gọi cậu chủ và mợ chủ đi xuống”
“Ô được, tôi biết rồi, xuống ngay đây” Nam Ngự đáp.
Ngũ Vận Uyển nghe thấy tiếng quản gia bèn mở cửa nhà vệ sinh, cúi đầu không nhìn Nam Ngự.
“Ngũ Vận Uyển..." Nam Ngự nắm chặt lấy cánh tay Ngũ Vận Uyển khiến cô phát đau.
Mắt Ngũ Vận Uyển đỏ hoe, ngữ khí dịu đi nhưng vẫn không nhìn vào mắt Nam Ngự: "Được rồi, đừng nói nữa.
Chúng ta mau xuống đi, đừng để ông nội và những người khác phải đợi sốt ruột”
Nhìn thấy vẻ mặt đau lòng của Ngũ Vận Uyển, trong lòng Nam Ngự cũng rất khó chịu.
Nhưng hiện tại không phải lúc nói chuyện, mọi người vẫn đang chờ họ, hai người phải đi xuống trước đã.
Bước xuống tầng, Ngũ Vận Uyển thấy có rất nhiều khách đến.
Tin tức ông cụ Nam sắp tổ chức sinh nhật vô tình lọt ra ngoài, rất nhiều người đã đến chúc mừng ông cụ.
Gần như tất cả những người có mặt mũi trong thành phố S đều tập trung ở đây, Ngũ Vận Uyển có thể coi như mở mang tầm mắt.
Dáng vẻ mọi người đều vui mừng hớn hở, ăn uống linh đình.
Biệt thự nhà họ Nam yên tĩnh trở nên vô cùng ồn ào vì bị đám người xu nịnh này quấy rầy.
Ngũ Vận Uyển không thích ứng được, cảm thấy rất mệt mỏi.
Phải đeo mặt nạ tươi cười nhưng trong lòng rất khổ sở, cô thật sự không thể làm chuyện như vậy.
Cô nhìn Lâm Tiểu Như nói chuyện vui vẻ với những người khác, trong lòng lại càng khó chịu.
Ánh mắt Lâm Tiểu Như thỉnh thoảng lại nhìn về phía Ngũ Vận Uyển, trong mắt tràn đầy vẻ đắc ý và khiêu khích.
Đôi mắt Nam Ngự không hề rời khỏi Ngũ Vận Uyển.
Ngay cả khi có người đang trò chuyện với anh, anh vẫn dõi theo cô.
Anh nhận thấy mỗi biểu hiện của Ngũ Vận Uyển đều chứa đựng sự mệt mỏi và chán nản.
Lúc này Nam Ngự ngồi xe lăn đi tới, nhỏ giọng hỏi cô: "Ngũ Vận Uyển, em không thích ở lại đây sao?".