Lâm Tiểu Như tưởng Nam Ngự đưa Khương Linh đi thì chắc chắn anh đã quyết rồi.
Nếu bây giờ cô cầu xin ngược lại sẽ gây ác cảm với anh ta, điều này sẽ gây bất lợi cho tình cảnh của cô, cô không ngốc vậy đâu.
Cô ta nói với Nam Ngự: “Anh bảo tôi có ơn với anh nên muốn báo đáp tôi, anh định làm thế nào?”
“Cô muốn gì cũng được, miễn là tôi có thể thực hiện” Nam Ngự nghĩ Lâm Tiểu Như hẳn sẽ đòi tiền hoặc cổ phần gì đó nên hỏi cô ta với thái độ rất coi thường.
Gì cũng được?
Lâm Tiểu Như suy nghĩ, Nam Ngự thật lòng muốn báo đáp cô à? Anh ta tưởng đuổi cô dễ lắm sao?
Nào ngờ Lâm Tiểu Như lại cười khẩy: “Tôi muốn anh bỏ Ngũ Vận Uyển! Đây là điều kiện của tôi, thế nào, có thể đồng ý không?”
Muốn anh bỏ Ngũ Vận Uyển?
Nét mặt Nam Ngự lập tức sa sầm.
“Không thể, Lâm Tiểu Như” Nam Ngự lạnh giọng khẽ bảo: “Tôi không đồng ý điều kiện này của cô, cô nên đưa ra điều kiện thiết thực hơn”
“Sao, điều kiện này thật sự không được hả?”
Nam Ngự chậm rãi lắc đầu với Lâm Tiểu Như tỏ ý không thay đổi câu trả lời.
“Anh yêu cô ta thế sao, không ngờ đấy” Lâm Tiểu Như nói đùa.
“Nói điều kiện khác đi, Lâm Tiểu Như” Vẻ thiếu kiện nhẫn dần hiện lên trên mặt Nam Ngự.
Lâm Tiểu Như không cam lòng, đây là cơ hội đổi mình duy nhất của cô, phải nghĩ cho kỹ điều kiện, nếu anh ta
lấy ra tấm séc mấy chục triệu đừng hòng cô đồng ý.
Nếu là trước đây cô sẽ chọn tiền, nhưng bây giờ không giống, cô cần những thứ khác.
Lâm Tiểu Như nhún vai: “Thôi vậy, bảo anh bỏ Ngũ Vận Uyển cũng làm khó anh.
Được thôi, Nam Ngự, anh đồng ý giúp tôi chấn chỉnh nhà họ Lâm, để tôi kết hôn với Nam Bá và sống cuộc sống không buồn không lo”
Điều này Nam Ngự có thể làm được.
Anh gật đầu.
Lâm Tiểu Như chậm rì đứng lên, ngẩng đầu nhìn Nam.
Ngự: “Bây giờ đưa tôi về nhà, tôi muốn về nhà”
.