Ngũ Vận Uyển cũng rất kinh hãi, cô đột nhiên nhớ lại lúc còn nhỏ, rõ ràng Lâm Tiểu Như đã có rất nhiều búp bê cao cấp xinh đẹp nhưng luôn khăng khăng muốn cướp con búp bê rách nát trong tay cô.
Ngũ Vận Uyển khóc òa lên, trơ mắt nhìn con búp bê rách của mình bị Lâm Tiểu Như mang về nhà.
Vì chuyện đó mà cô đã khóc mấy ngày liền.
Bây giờ, khi đã trưởng thành, cô ta không cướp con búp bê trách của cô nữa
mà cướp bạn trai của cô, phá hủy hạnh phúc duy nhất của cô!
Ngũ Vận Uyển nhìn chằm chằm vào Lâm Tiếu Như, ánh mắt và giọng điệu đã trở nên vô cùng lạnh lẽo, “Hai năm trước Nam Bá là bạn trai của tôi, cô dựa vào đâu chứ?”.
“Tôi dựa vào đâu à?” Lâm Tiểu Như hỏi vặn lại với giọng điệu hung ác, “Thế cô dựa vào đâu? Nam Bá đẹp trai và ưu tú như vậy, một đứa con hoang như cô có chỗ nào xứng với anh ấy chứ?”
Hóa ra năm đó, sau khi vừa gặp đã phải lòng Nam Bá, Lâm Tiểu Như đã thông qua quan hệ và biết được Nam Bá không phải là một chàng trai nông nổi mà là một cậu ấm con nhà giàu có, danh giá có khối tài sản bạc triệu.
Cô ta có thể không động lòng, không muốn có được anh ta sao?
“Vậy nên đó là lý do cô lập mưu hãm hại tôi, chia cắt tôi và Nam Bá ư?” Bây giờ Ngũ Vận Uyển vẫn không dám tin Lâm Tiểu Như lại có thể làm ra những chuyện như vậy với mình, “Tôi là chị gái ruột của cô, cho dù cô có hận có ghét tôi, hay muốn cướp Nam Bá thì cô cũng không thể dùng thủ đoạn để hèn như vậy để đối phó với tôi.
Cô có biết chuyện đó đã gây ra cho tôi tổn thương lớn đến mức nào không hả Lâm Tiểu Như!”
Nam Bá cũng nhìn Lâm Tiểu Như với vẻ mặt lạnh lẽo.
Nếu không phải năm.
đó Lâm Tiểu Như phá đám từ bên trong thì bây giờ Ngũ Vận Uyển đã là vợ của anh ta, thế nhưng bây giờ anh ta phải gọi cô một tiếng “thím”.
Lâm Tiểu Như lại cười khẩy, đáp: “Đúng vậy, là tôi làm đó! Ha ha ha, cô đã bị người đàn ông khác làm nhục rồi, cô đã trở nên dơ bẩn từ lâu rồi, bây giờ có nói gì cũng đã muộn!”
Sắc mặt mọi người đều thay đổi!
Lâm Tiểu Như đúng là chán sống rồi, cô ta còn nói nữa sẽ chỉ khiến Nam Ngự và Ngũ Vận Uyển tức giận hơn thôi!
Nam Bá vội vàng ngăn lại, anh ta nói: “Lâm Tiểu Như, em đừng nói nữa! Mau câm miệng lại!”
Nam Ngự kìm nén lửa giận trong lòng, khuôn mặt càng trở nên lạnh lùng hơn, nhưng ngoài mặt anh lại cười khẩy, nói: “Do bẩn ư? Lâm Tiểu Như, xin lỗi nhé, đã để cô phải thất vọng rồi.
Hai năm trước, người ở cùng Ngũ Vận Uyển đêm đó là tôi!”
Mặc dù Lâm Tiểu Như vốn rất sợ hãi, nhưng trên mặt cô ta vẫn mang theo vẻ đắc ý và hung ác.
Tuy nhiên khi nghe thấy Nam Ngự nói câu này, sắc mặt cô ta mới hoàn toàn trở nên tái nhợt..