Tình Nồng Khó Phai

Chương 438: Chính Là Tôi Chính Là Tôi Làm!






Nam Ngự biết Khương Linh chỉ muốn đứng ra gánh tội thay, làm mẹ cũng liều mạng vì hạnh phúc của Lâm Tiểu Như.

Anh lạnh lùng nói: "Mẹ con các người đều không có ai thoát được tội hết!"
Lâm Tiểu Như giãy giụa như muốn nói chuyện.


Nam Bá bước tới rút đồ trong miệng cô ta ra.

Lâm Tiểu Như há miệng thở hổn hển.

Nam Bá xoa ngực cho cô ta dễ thở.

Khương Linh nói: "Không, không, không, chính là tôi, chính là tôi làm! Chuyện này không liên quan gì tới con gái tôi! Tôi không nhìn được con đĩ Ngũ Vận Uyển này hạnh phúc, tôi muốn hoàn toàn hủy diệt cô ta! Cô ta và mẹ cô ta đều phải xuống địa ngục, vào chảo dầu !
Nam Ngự không muốn bỏ qua cho Lâm Tiểu Như vì Khương Linh đã chịu tội thay, sự nhẫn nại của anh càng ngày càng giảm dần.

Anh không muốn thương lượng quá nhiều với loại người như Khương Linh, vẻ mất kiên nhẫn trên khuôn mặt anh càng ngày càng lộ rõ.


Khương Linh thấy đau khổ van xin không có tác dụng gì nên lấy can đảm hướng mũi rìu về phía Ngũ Vận Uyển.

Bà ta hét lên: “Ngũ Vận Uyển, cái đồ thấp hèn, khốn nạn nhà cô! Nếu biết trước sẽ có ngày hôm nay thì năm đó tôi nên tìm mười tên đàn ông làm nhục cô mới phải! Tất cả đều do cô! Cô còn đứng đây nhìn chúng tôi bị xấu mặt, cô quá vô liêm sỉ! Ngũ Vận Uyển, cô hãm hại em gái ruột của mình, cô sẽ không được chết yên ổn đâu! Cô...”
Bà ta còn chưa nói hết câu, sự phẫn nộ trong đôi mắt lạnh lùng của Nam.

Ngự cuối cùng cũng bùng phát, Dương Tá ở bên cạnh nhanh chóng lao đến, ấn bà ta xuống đất để bà ta không nói được gì nữa.

Giây phút này, Ngũ Vận Uyển chỉ thấy lòng mình lạnh lẽo đến cực điểm!
Ngày thường hai mẹ con họ đối xử lạnh lùng, nói năng chua ngoa với cô đã đành, nhưng sao bọn họ có thể làm ra những chuyện chó má như vậy chứ? vấy bẩn sự trong trắng của cô, cướp đi hạnh phúc của cô, nhất quyết phải đẩy cô xuống địa ngục mới thôi...!

Tại sao cô lại có người thân như vậy chứ...
Ngũ Vận Uyển nhìn chằm chằm vào Khương Linh, run rẩy nói: “Các người hận tôi đến vậy sao? Tôi đã làm gì mà các người phải đối xử với tôi như vậy? Dù thế nào đi chăng nữa thì tôi cũng là một thành viên của nhà họ Lâm mà! Các người...!các người...”
Nói đến đây, giọng của cô nghẹn lại.

Lúc này Lâm Tiểu Như đột nhiên cười phá lên, nụ cười rất âm u ghê rợn, trông vô cùng đáng sợ.

.