Tình Nồng Khó Phai

Chương 434: Em Không Muốn Đi






Người giúp việc nhà họ Lâm lớn tiếng ngăn cản lại bị bọn họ dồn vào góc tường.

Bọn họ ép hỏi người giúp việc xem Lâm Tiểu Như ở đâu.

Người giúp việc sợ hãi, vội vàng giơ tay chỉ lên phòng ngủ ở tầng hai.

Vì vậy, một đám người xông vào, kéo Lâm Tiểu Như đi!

Lâm Hải Sinh và Khương Linh bị đám người kia ném sang một bên, không khỏi hoảng sợ và hét chói tai muốn chống trả.

Nhưng đối phương có bản lĩnh không tầm thường, hai người đều là người quen sống trong nhung lụa, sao có thể là đối thủ của bọn họ được.

Lâm Tiểu Như lập tức bị kéo đi trong tiếng hét chói tai.

chỗ khác, Ngũ Vận Uyển vừa mới tỉnh dậy.

Tối qua cô ngủ rất say, sáng nay dậy sớm cảm giác trong người tràn đầy năng lượng, quét sạch những u ám hôm qua.

Nam Ngự đã chờ ở nhà ăn từ sáng sớm.

Ngũ Vận Uyển đi tới và ngồi xuống, gương mặt còn tươi cười.


Nam Ngự khẽ nói: "Xem ra em đã bình thường trở lại rồi"
Ngũ Vận Uyển uống một hộp sữa đậu nành, sau đó nói: "Ừ, em đầy máu sống lại rồi! Em không quan tâm người khác nói gì, chỉ cần anh tin em là được rồi."
Nam Ngự nhìn Ngũ Vận Uyển lại không khỏi cong môi nói: "Anh đã báo với tòa soạn xin nghỉ thay em rồi.

Anh muốn dẫn em tới một nơi khác."
Ngũ Vận Uyển buồn bực.

Chỗ nào khiến Nam Ngự coi trọng vậy? Lẽ nào lại là buổi họp báo hoặc lễ khai mạc gì đó? Đang lúc tin đồn bay đầy trời như vậy, bọn họ đi tới đó thật sự ổn sao? Cô không định gây thêm rắc rối cho anh nữa nên không muốn đi.

"Em không muốn đi." Ngũ Vận Uyển nói.

Nam Ngự đã đoán được tâm tư của cô, "Em phải đi.

Em yên tâm, không phải là buổi họp báo gì đó đâu."

Ngũ Vận Uyển nhíu mày, không biết Nam Ngự định làm gì.

Nhưng cô thấy anh kiên trì như vậy, sau khi ăn cơm xong đành phải theo anh lên xe.

Đến lúc này, điện thoại của Ngũ Vận Uyển vẫn tắt, không hề mở ra, cho nên cô còn không biết trên mạng đã loạn thành thế nào, kịch bản đã đảo ngược lại nên mọi người đều nhằm vào Lâm Tiểu Như.

Ngũ Vận Uyển ngồi xe với Nam Ngự tới một nhà kho.

Ở đây là một kho đông lạnh bị bỏ hoang, đồ đạc bên trong còn ngổn ngang.

Cô bước vào trong kho lạnh, không nhịn được lại rùng mình một cái..