"Vâng.
Em hơi sợ, Nam Ngự"
“Không sợ” Nam Ngự nắm tay cô, “Có anh rồi.”
Vì có anh nên mới sợ đấy.
Ngũ Vận Uyển thầm phàn nàn trong lòng.
Xe dừng ở tầng dưới của tòa soạn.
Ngũ Vận Uyển hít sâu một hơi, "Vậy em đi làm đấy."
Biểu cảm đó giống như dũng cảm đi dâng hiến thân mình vậy.
Nam Ngự mím môi, nhìn Ngũ Vận Uyển thấp thỏm xuống xe.
Ngũ Vận Uyển đến cửa tòa nhà, hít thở thật sâu rồi sải bước đi vào.
Ngay khi bước đến quầy lễ tân của sảnh chính, cô phát hiện mình đã trở thành tâm điểm của tất cả mọi người.
Tất cả đều đang nhìn cô chằm chằm và thì thầm.
"Nhìn thấy không? Cô ấy chính là vợ của chủ tịch tập đoàn Ngự Diệu, trước đây thật sự không nhìn ra đấy, giấu kỹ như vậy."
"Một người phụ nữ rất bình thường mà, thật không biết Nam Ngự thích cô ấy ở điểm gì, hừ."
"Váy và vòng cổ của cô ấy đẹp quá.."
"Nghe nói trước đây thanh danh của cô ấy không tốt lắm, không phải là con gái nhà lành gì".
Ngũ Vận Uyển che nửa mặt đi vào thang máy, nhưng vẫn bị những người thích hóng chuyện nhận ra.
Trong một môi trường chật hẹp như vậy, Ngũ Vận Uyển cảm thấy như bị sâu bò khắp người.
Khó khăn lắm mới đến được cửa văn phòng, Ngũ Vận Uyển cảm thấy con đường này dài như một thế kỷ.
Cô vừa bước vào, mọi người vây quanh cô như một bầy sói đói khát.
Ngũ Vận Uyển đột nhiên có cảm giác muốn khóc nhưng không khóc nổi, họ muốn làm gì vậy?
Hiểu Mai tròn mắt, nói: "Cô Nam của chúng ta, chị đi làm rồi à! Hoan nghênh hoan nghênh, nhiệt liệt hoan nghênh!"
Chị Trinh nói: "Ngũ Vận Uyển, lần này cuối cùng em cũng đi dưới ánh nắng mặt trời rồi.
Chúc mừng em nhé"
Ngũ Vận Uyển cười nói: "Cảm ơn chị Trịnh"
Tiểu Lý nói: "Ngũ Vận Uyển, chị lợi hại quá, lại có thể tóm được chủ tịch giàu có hàng đầu! Nói xem, hai người bắt đầu như thế nào?"
"Đúng vậy, đúng vậy, chị Vận Uyển, sếp Nam đối xử với chị có tốt không, anh ấy có sở thích gì, ở nhà cũng ngầu như vậy sao?".