Ngũ Vận Uyển khẽ nhắm mắt, nhớ lại trải nghiệm lần đó, cô vẫn thấy buồn.
“Lúc đó em rất sợ, lần đầu tiên em đến gần biển như vậy, đá nhiều đến thế, bên trên đầy vỏ sò và rêu biển, rất nhọn và trơn.
Nhưng em vẫn chui vào, em tốn rất nhiều sức, cuối cùng cũng với tới chỗ con búp bê Barbie đó, những bàn tay, cánh tay và chân em bị trầy bởi đá và vỏ sò, anh xem bây giờ vẫn còn sẹo này.”
Thực ra trước đây Nam Ngự đã chú ý đến mấy vết sẹo không đẹp mắt đó.
Anh còn tưởng là lúc nhỏ Ngũ Vận Uyển quá hiếu động nên mới có sẹo, không ngờ lại có một câu chuyện như vậy.
Ngũ Vận Uyển hơi buồn bã nói: “Lúc đó vết thương của em ngâm trong nước biển nên rất đau, nhưng Khương Linh và Lâm Tiểu Như mặc kệ em, lên xe về khách sạn trước, bảo là ba đang đợi họ ăn cơm.
Thế là em chỉ đành một mình đi bộ trong gió biển quay về khách sạn”
Ngũ Vận Uyển nhớ cô đi một đoạn đường rất xa, vừa đói vừa mệt, vết thương lại đau.
Bọn họ đã ăn cơm xong rồi, ngay cả cơm thừa cũng không để lại cho mình, cô nhịn đói cả một đêm.
Đêm đó cô rất nhớ mẹ.
Nhưng sau khi du lịch về, Ngũ Nhã Phân hỏi cô hơi có vui không? Ngũ Vận Uyển sợ mẹ đau lòng và tức giận nên cô vẫn nói mình chơi rất vui.
Nam Ngự cụp mắt nhìn Ngũ Vận Uyển, ánh mắt hơi lóe lên.
Anh muốn nói gì đó để an ủi cô, nhưng có lẽ anh không phải người giỏi ăn nói nên cuối cùng chỉ có thể lặng lẽ ôm lấy cô.
Ngũ Vận Uyển kể xong thì thở dài, thấp giọng nói: “Nam Ngự, anh có hối hận vì tha cho nhà họ Lâm không?”
“Em muốn nghe nói thật sao?” Nam Ngự thấp giọng nói, giọng điệu mang theo chút tức giận: “Đúng là có hối
hận, nếu biết trước đây bọn họ đối xử với em như vậy, anh sẽ khiến họ chết không có đất chôn”
Ngũ Vận Uyển lo Nam Ngự sẽ ra tay lần nữa với nhà họ Lâm vì những chuyện trước đây, cô vội nói: “Anh đã đồng ý với em rồi, không được hối hận”
Nam Ngự nhìn xoáy vào Ngũ Vận Uyển, cuối cùng vẫn gật đầu: “Em yên tâm đi, anh không phải người nói lời không giữ lời”
Lúc này Ngũ Vận Uyển mới thở phào, Nam Ngự đột nhiên ôm cô vào lòng..