Khương Linh thấy Nam Ngự đang trưng bà ta thì hoảng sợ vội im miệng, nhưng bà ta không phục nên nhỏ giọng nói: “Chẳng phải nhà họ Lâm thế này là do Ngũ Vận Uyển cô gây ra sao? Hừ, giờ cô còn là anh hùng!”
Nam Ngự cười khẩy nói: “Đây là thái độ của các người?”
Khương Linh và Lâm Hải Sinh lại rơi vào tuyệt vọng.
Bọn họ dời mắt nhìn Ngũ Vận Uyển, tỏ ý bảo tô tiếp tục xin Nam Ngự tha thứ.
Ngũ Vận Uyển ghét bọn họ làm mất hết cả mặt mũi của mình trước mặt Nam Ngự.
Lâm Hải Sinh cầu xin: “Sếp Nam, cho chúng tôi một cơ hội đi”
Ông ta mắng Khương Linh: “Bà còn không mau xin lỗi Vận Uyển! Nhanh lên!”
Trong lòng Khương Linh hoàn toàn không muốn, nhưng
miệng lại nói: “Ai da, Vận Uyển này, cô đừng chấp tôi làm gì, tôi chỉ khâu và tâm phật mà thôi.”
Nam Ngự ngồi trên xe lăn, lạnh lùng nhìn Khương Linh, cũng không nói gì.
Ánh mắt đó cho người ta cảm giác vô cùng áp bức.
Khương Linh thấy thế thì đổi giọng điệu, nói tiếp: “Vận Uyển...”
Bà ta thật sự không thể hạ mình để nói xin lỗi với cái
thứ hèn hạ này được.
Nhưng Nam Ngự nhìn bà ta chằm chằm, trong lòng Khương Linh có không muốn cỡ nào đi nữa thì lúc này cũng phải mở miệng vì tương lai của nhà họ Lâm, vì cuộc đời hưởng thụ vinh hoa phú quý của bà ta.
Khương Linh nghĩ một đằng nói một nẻo: “Ngũ Vận Uyển, xin lỗi.
Trước đây đều là lỗi của chúng tôi.”
Ngũ Vận Uyển nghe lời xin lỗi của Khương Linh nhưng trong lòng lại không hề vui vẻ chút nào.
Mặc dù cô hiểu Khương Linh không thật lòng, nhưng bà ta có thể thốt ra lời xin lỗi đã là một kỳ tích rồi.
Từ này về sau cứ như người xa lạ đi.
Thế là cô nhìn Nam Ngự, thấp giọng nói: “Nam Ngự, em mệt rồi”
Cô thật sự mệt rồi, không muốn nhìn thấy người nhà họ Lâm khiến cô chán ghét nữa.
Nam Ngự nhìn đôi mắt hơi đỏ của cô, trong lòng đau nhói, thật sự chỉ muốn tiêu diệt người nhà họ Lâm chết tiệt này!
Nhưng Ngũ Vận Uyển đã nói không muốn có quan hệ gì với bọn họ nữa, anh tôn trọng sự lựa chọn của cô..