Ngũ Vận Uyển cố ý gắp một miếng thịt kho tàu đưa đến bên miệng Nam Ngự.
Nam Ngự lắc đầu, nói: “Em dùng miệng đút cho anh.”
Ngũ Vận Uyển vừa mới định nổi giận thì Nam Ngự đã nhíu mày, nói: “Em có còn muốn phỏng vấn buổi họp báo của chúng ta không?”
Bắt nạt người ta đấy à? Xấu xa!
Ngũ Vận Uyển nghĩ thầm.
Nhưng vì lợi ích của tòa soạn, cô chỉ có thể mặc cho anh sai phái.
Ngũ Vận Uyển ngoan ngoãn ngậm thịt kho tàu, dán lại gần Nam Ngự.
Nam Ngự giơ tay ôm cô, cô thuận thế ngồi lên đùi anh.
Miệng Nam Ngự tiếp nhận miếng thịt, sau đó trao cho Ngũ Vận Uyển nụ hôn nồng nhiệt.
Mấy ngày hôm sau, Nam Ngự vô cùng bận rộn vì chuyện quỹ mới, thỉnh thoảng lại đi công tác, thường xuyên họp hành, buổi tối phải rất khuya mới trở về.
Ngũ Vận Uyển rất thương anh, dù khuya thế nào cũng chờ anh về, xoa bóp cho anh, để mặc cho anh xử lý, vuốt ve mình.
Tuy Nam Ngự phải hoạt động rất nhiều nhưng tinh thần lại thả lỏng, anh có nhu cầu.
Ngày hôm nay, mấy người của tòa soạn Trào Lưu xúm lại trao đổi nội dung chủ để kỳ sau.
Mọi người cảm thấy mấy chuyện gần đây không đủ chấn động, tin tức lớn duy nhất chính là Tập đoàn Ngự Diệu muốn thành lập quỹ mới.
Thế nhưng không phải công ty truyền thông nào cũng có tư cách tham gia buổi họp báo thành lập quỹ, chủ đề hay như thể bị tòa soạn khác giành hết nổi bật rồi, thế thì chỉ sợ lượng tiêu thụ của tòa soạn bọn họ sẽ giảm mạnh.
Trong lúc mọi người đang khổ não, Ngũ Vận Uyển bỗng dè dặt lên tiếng: “Có lẽ tòa soạn chúng ta cũng có thể tham gia buổi họp báo đẩy”
Chủ biên Tưởng Lệ Lệ chợt thấy được hy vọng, cô ta nhớ tới trước kia chụp được hình ảnh hẹn hò của Nam Ngự và Tả Dao cùng chung khung hình chẳng phải là công lao của Ngũ Vận Uyển hay sao?
Mọi người đồng thanh hỏi cô: “Cô có cách à?”
Ngũ Vận Uyển thân là cô Nam, nhất thời chột dạ không dám lên tiếng.
Hiểu Mai vội đẩy Ngũ Vận Uyển, nói: “Chị Vận Uyển ơi, chị mau nói đi, mau nói đi, bọn em sốt ruột lắm rồi đấy!”
Bấy giờ Ngũ Vận Uyển mới lấy can đảm nói: “Thật ra mấy ngày trước chồng tôi nói cho tôi biết, tòa soạn Trào Lưu chúng ta cũng có trong danh sách công ty truyền thông được Tập đoàn Ngự Diệu mời đến.
Có lẽ họ chưa kịp thông báo cho chúng ta.”
Ù uôi! Chồng của Ngũ Vận Uyển giỏi quá vậy! Mọi người cùng hoan hô! Thời tới cản không kịp, năm nay tòa soạn Trào Lưu sắp phát đạt rồi!
Biết trước được tin tức nội bộ, vậy thì tòa soạn của họ có thể bắt tay vào chuẩn bị từ sớm, làm cho tòa soạn khác không kịp trở tay!
Hiểu Mai nói: “Chị Vận Uyển, sao chồng chị lại tốt thế, em sùng bái anh ấy quá đi mất! Chỉ cần là chuyện liên quan đến Tập đoàn Ngự Diệu là anh ấy có thể làm được! Chắc chắn chồng chị không phải nhân viên bình thường!”
Ngũ Vận Uyển không dám ngẩng đầu nhìn mọi người, nói: “Không phải đâu, anh ấy cũng không lợi hại như vậy...!có lẽ chỉ là vừa khéo thôi.”
Chị Trinh cũng nói: “Không quan tâm mấy việc này nữa, Ngũ Vận Uyển, em vừa cứu chúng ta, cứu toàn bộ tòa sạn đấy.
Tối hôm nay mọi người nên mời em một bữa mới phải! Mọi người nói xem có phải vậy không?”
“Đúng, đúng, mời cơm, mời cơm!”..