Người giúp việc đã về, Nam Ngự cũng đứng dậy khỏi xe lăn.
Thật ra, mọi việc trong buổi đấu giá không coi như mệt, ngồi xe lăn mới là mệt mỏi nhất.
Nam Ngự rót một ly rượu vang cho Quý Tương Như.
Quý Tương Như nhận lấy, nói: “Rượu vang, cậu còn dám uống cơ à? Đã uống nhiều lắm rồi, giờ còn nghiện luôn à?"
Anh ấy dán lại gần ngửi quần áo của Nam Ngự, sau đó bịt mũi, nói: “Mùi rượu nồng nặc quá, ha ha, xem ra tửu lượng của anh bạn tối cao đấy.”
Nam Ngự hỏi, giọng sốt ruột: “Đừng lảm nhảm nữa, mau nói đi, những gì cậu nói trong điện thoại là có ý gì? Chuyện khăn lụa có tung tích rồi sao?”
Thoạt nhìn Quý Tương Như rất vui vẻ, anh ấy nói: “Đêm còn dài, cậu gấp làm cái gì chứ.
Hầy, cậu nhạt nhẽo quá đáy, cứ lạnh mặt giả ngầu, có một không hả."
Nam Ngư ngồi trên ghế sofa, nói: “Đừng nghịch nữa! Mau nói đến chiếc khăn đó đi, cậu nhớ ra gì thì nói mau, đừng thử sự nhẫn nại của tôi.”
“Được rồi, được rồi” Quý Tương Như giơ hai tay lên làm động tác đầu hàng: “Cậu phải cảm ơn một người trong dạ tiệc của hội đấu giá từ thiện, chính cô ta đã khiến tôi nhớ ra chuyện chiếc khăn lụa”
“Ai?” Nam Ngự chờ câu trả lời của Quý Tương Như.
Quý Tương Như thấy dáng vẻ nôn nóng của Nam Ngự thì phì cười, nói: “Nhìn cậu sốt ruột chưa kìa, ha ha, tôi buồn cười chết mất thôi.”
Nam Ngự nắm cổ áo của Quý Tương Như lên, toát ra khí thế mãnh liệt: “Cậu chơi tôi phải không! Nói mau, là ai, cô ta là ai!”
“Cậu buông tay ra, buông tay ra! Tôi nói, tôi nói là được chứ gì!”
Nam Ngự thả lỏng tay ra, Quý Tương Như vội vàng ngồi dịch về phía sau.
“Chính là Lâm Tiểu Như đấy! Nếu cô ta không hắt rượu vang lên người Ngũ Vận Uyển, cậu được trình diễn một màn anh hùng cứu mỹ nhân khiến rượu vẩy hết lên người thì tôi còn không nhớ ra đâu.
Lúc tôi dùng khăn lụa lau giúp cậu, cảm thấy tình huống này hình như từng xuất hiện ở đâu đó...”
Quý Tương Như làm ra vẻ trầm tư.
Nam Ngự ngu ngơ chờ đợi.
Bỗng nhiên anh nhận ra không đúng!
Nam Ngự lại gần Quý Tương Như, nhìn chằm chằm vào đối phương và uy hiếp: “Quý Tương Như, giờ đã là lúc nào rồi, cậu có thể đừng thừa nước đục thả câu nữa hay không? Nếu không thì tôi không khách sáo với cậu đâu!”
“Ô kìa, tôi chỉ muốn cậu thả lỏng thôi mà, cậu xem cậu kìa”
Quý Tương Như cứ mỉm cười nhìn Nam Ngự, còn ngoắc tay với anh, nói: “Mau, tới hầu hạ anh đây”
“Cười đủ chưa? Quậy đủ chưa?” Nam Ngự định nếu Quý Tương Như còn tiếp tục vòng vo thì anh đánh đối phương một trận tơi bời luôn!.