Nhưng liệu một triệu có cao quá không?
Mọi người đều nói Nam Ngự trả giá cao như vậy thì làm gì còn ai trả giá để tranh giành nữa? Chỉ có kẻ ngốc mới làm vậy thôi! Người có tiền tùy hứng thật đấy!
Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp cám ơn Nam Ngự thì Nam Bá đột nhiên trả giá mà không hề báo trước!
Nam Bá hộ: "Một triệu mốt!"
Mọi người lấy làm kinh ngạc, không ngờ lại có một kẻ ngốc trả giá tranh giành! Trời ạ! Chuyện này là sao, vốn dĩ lấy một cái bùa bình an ra đấu giá đã đủ lạ lùng rồi, đằng này còn có người nhảy ra tranh giành!
Cái bùa bình an này linh nghiệm như vậy thật sao? Mọi người cảm thấy không thể hiểu nổi.
Tại sao hai người nhà họ Nam đều có hứng thú với cái bùa bình an nhìn có vẻ bình thường này?
Nam Bá, anh phá đám cái gì! Ngũ Vận Uyển không nhịn được trách móc anh ta.
Ngũ Vận Uyển đưa mắt nhìn Nam Ngự, anh sẽ tăng giá hay là từ bỏ? Trong lòng cô hi vọng anh không từ bỏ, giống như anh không từ bỏ chiếc bút máy kim cương vậy, ít nhất như vậy chứng minh cô và Mặc Chiều Huyên đều quan trọng trong lòng Nam Ngự.
Nam Ngự tỏ ra vô cùng bình tĩnh, anh nhìn cái bùa bình an không chớp mắt, lại giơ bảng đấu giá lên.
"Một triệu hai!"
"Một triệu ba!" Nam Bá cũng trả giá theo.
Cái bùa bình an này rất quan trọng với Ngũ Vận Uyển, anh ta phải bảo vệ cô, giúp đỡ cô! Đây là điều duy nhất anh ta có thể làm để bù đắp cho cô.
"Một triệu bốn!"
"Một triệu năm!"
Hai người vẫn tiếp tục tăng giá tranh giành...!
Mọi người có mặt đều trở thành khán giả, cứ thế nhìn hai người họ liều mạng tăng giá.
Khí khái quá! Quả xứng là người nhà họ Nam! Biết thế họ cũng đem các loại bùa trong nhà ra đấu giá, hóa ra người nhà họ Nam thích bùa bình an như vậy!
"Nam Bá, anh dừng lại đi!" Lâm Tiểu Như khẽ nói với anh ta.
Lâm Tiểu Như hận Ngũ Vận Uyển thấu xương! Không ngờ vật phẩm đấu giá của cô ta còn không bằng bùa bình an của mẹ Ngũ Vận Uyển, đây là thói đời gì vậy! Một cái bùa bình an rách nát cũng có thể khiến Ngũ Vận Uyển cướp đi danh tiếng của cô ta! Biết trước sẽ như vậy, cô ta cần gì phải hoán đổi dây chuyền kim cương!.