Xem ra tình cảm Nam Ngự dành cho Mặc Chiêu Huyên vẫn rất sâu đậm.
Vợ anh đang ngồi bên cạnh mà anh vẫn muốn mua món đồ của Mặc Chiêu Huyên.
Mặc Nham tiếp tục giữ bảng lên và nở nụ cười chế nhạo.
“Một triệu ba trăm tệ!”
Nam Ngự, cậu là kẻ đạo đức giả, cậu xứng đáng có được cây bút của Chiêu Huyên ư?
Nam Ngự tiếp tục giữ bảng theo.
“Một triệu bốn trăm tệ!”
Ngũ Vận Uyển cúi đầu nhìn chiếc túi xách của mình, cô không dám nhìn vẻ mặt của Nam Ngự, cũng không dám nhìn cây bút máy đó.
Mọi người đổ dồn ánh mắt về phía Ngũ Vận Uyển, cảm thấy Nam Ngự coi trọng cây bút máy này như vậy chắc chắn là vì anh vẫn chưa quên được tình cũ Mặc Chiêu Huyên, đây chính là tín vật đính ước của họ.
Điều này khiến người vợ hiện tại của Nam Ngự khó xử biết bao.
Ngũ Vận Uyển càng cúi đầu thấp hơn.
Quý Tương Như thấy nếu cứ tiếp tục như vậy thì Ngũ Vận Uyển sẽ rất xấu hổ, lỡ như cô không thể ngồi yên mà đứng dậy rời khỏi đây thì càng gay go hơn, vì thế anh ấy an ủi Ngũ Vận Uyển: “Này, Vận Uyển, đừng nhạy
cảm quá.
Đó đều là những chuyện đã qua rồi, chỉ là một cây bút máy thôi mà.
Bây giờ cô mới là vợ của Nam Ngự”.
Quý Tương Như không nói còn đỡ, anh ấy vừa lên tiếng, trong lòng Ngũ Vận Uyển càng buồn bã hơn.
Hôm nay thật là xui xẻo, đang yên đang lành lại làm mất lá bùa bình an mà mẹ cô xin về, bây giờ lại xuất hiện cây bút máy của Mặc Chiêu Huyên.
Haiz, một ngày thật tệ.
Trả giá cao để mua lại di vật của bạn gái cũ ngay trước mặt vợ mình, làm vậy có thích hợp không? Anh chẳng hề để ý đến mặt mũi của cô một chút nào hết.
Có thể thấy trong lòng Nam Ngự, người có vị trí cao nhất và tốt nhất là Mặc Chiêu Huyền chứ không phải là Ngũ Vận Uyển cô.
Nhưng nếu Nam Ngự không phải là một người trọng tình cảm, luôn nhớ tình cũ thì liệu cô có còn thích anh nữa không?
Ngẫm lại thì Nam Ngự cũng không làm gì sai, dù sao hai người họ đã từng có một khoảng thời gian đẹp đẽ khó quên, cũng rất đáng để ghi nhớ và trân trọng.
Tâm trạng của Ngũ Vận Uyển vừa phức tạp vừa rối bời.
Mặc Nham lại giơ bảng lên..