Dương Tá bước vào nói có một người phụ nữ muốn gặp anh.
Nam Ngự còn tưởng là Tả Dao nên nói không gặp, nhưng Dương Tá đáp không phải là một người phụ nữ khác.
Nam Ngự sửng sốt, còn có thể là ai? Lẽ nào là Vận Uyển?
Nam Ngự bảo Dương Tá mời người phụ nữ đó vào văn phòng.
Người tới đúng là không phải Tả Dao, nhưng cũng không phải Ngũ Vận Uyển mà là em gái cô – Lâm Tiểu Như.
Nam Ngự chưa bao giờ có ấn tượng tốt về cô ta, nhưng vì là em gái Ngũ Vận Uyển nên anh mới đối xử lịch sự với cô ta.
Nam Ngự mời cô ta ngồi xuống nói chuyện.
Anh phát hiện vẻ mặt cô ta nhìn mình rất kỳ lạ, anh nghĩ cô ta tới đây chắc chắn là có chuyện.
Người này không có mục đích tốt.
Cuối cùng Lâm Tiểu Như cũng lên tiếng: “Sếp Nam, hôm nay tôi tới là có thứ muốn cho anh xem, anh xem xong đừng tức giận nhé!”
Nam Ngự không nói gì chỉ khẽ nhíu mày.
Rốt cuộc người phụ nữ này muốn giở trò gì?
Lúc này Lâm Tiểu Như đã lấy một bức ảnh từ trong túi ra, đặt lên bàn làm việc của Nam Ngự.
Nam Ngự không nhìn ảnh mà nhìn Lâm Tiểu Như trước.
Lại là ảnh, đã thôi được chưa?
Lâm Tiểu Như này có sở thích giống hệt người chồng chưa cưới Nam Bá của cô ta.
Lâm Tiểu Như bảo: “Sao? Sếp Nam không dám xem ảnh à? Có phải anh sợ nhìn thấy người anh không muốn thấy không? Ví dụ như...!ảnh chụp chị gái tôi với người đàn ông khác chẳng hạn?”.
Nam Ngư ngồi trên xe lăn, quan sát Lâm Tiểu Như thật kỹ
Cô ta có đội nét giống Ngũ Vận Uyển, đúng là em gái ruột không thể nghi ngờ, nhưng tại sao cô ta không nghĩ về điều tốt của chị gái mình mà luôn coi Ngũ Vận Uyển là kẻ thù chứ? Chỉ vì Nam Bá sao?
Vẻ mặt Nam Bá trầm xuống, anh đáp: “Tôi biết rõ con người Ngũ Vận Uyển”
.