“Em nên hỏi cô ta chứ.”
Nam Ngự cười trừ: “Hình như cô ta hiểu lầm anh có ý đồ khác nên mới mời cô ta làm đại diện thương hiệu”
Quả là vậy.
Bao nhiêu năm làm trong giới giải trí, Tả Dao chưa từng đổ một người đàn ông nào nên rất tự tin vào sức hấp dẫn của bản thân.
“Anh vốn đã làm lơ Tả Dao rồi” Nam Ngự liếc mắt nhìn Ngũ Vận Uyển: “Nhưng...!do có người cứ gán ghép ảnh với cô ta mãi.”
Ngũ Vận Uyển sửng sốt, đỏ mặt khi nhìn khuôn mặt tuấn tú kề thật sát của Nam Ngự.
Đúng thật, chính cô đã luôn miệng bảo Nam Ngự đi ăn với Tả Dao, cuối cùng cũng là cô nổi máu ghen.
Ngại quá đi mất.
Ngũ Vận Uyển lúng túng cười.
Nam Ngự thấy cô cười thì ánh mắt trở nên dịu dàng, ôm cô vào lòng: “Tối nay em đẹp lắm”
Đęp u?
Ngũ Vận Uyển lại chẳng thấy có gì khác biệt, vẫn bộ vest khô khan đấy, mà cô cũng chẳng trang điểm sửa soạn cầu kì.
Cô rút tay về, ghen mà muốn được dỗ nên lại nói tiếp: “Em có đẹp như Tả Dao đâu.
Cô ta nhìn mê thật ấy, hôm nay mặc bộ đồ mà ngực sắp lộ ra luôn”
Sau cuộc họp vào sáng sớm, anh ngồi một mình trong văn phòng.
Hôm nay khá rảnh rỗi nên Nam Ngự dựa vào ghế xem báo cáo.
Bỗng nghe Dương Tá bên ngoài lớn tiếng: “Cô không được vào!”
Tiếng quát làm mạch suy nghĩ của Nam Ngự bị ngắt ngang, anh ngồi thẳng người lên.
.