Nhưng chút lý trí cuối cùng vẫn khiến anh ta dùng sức đẩy Lâm Tiểu Như ra, xuống giường, nhặt quần áo trên sàn lên rồi chạy vào nhà vệ sinh.
Về phần Lâm Tiểu Như, cô ta cứ như vậy bị Nam Bá vứt ở trên giường của khách sạn.
Lâm Tiểu Như ngơ ngác tại chỗ, thật sự không thể kìm nén được nỗi căm hận trong lòng!
Mình đã năm lần bảy lượt dâng đến tận cửa như vậy rồi mà lần nào cũng bị đâm đến chảy máu đầu, lần nào Nam Bá cũng không đón nhận! Nếu như đổi thành Ngũ Vận Uyển liệu anh ấy có còn từ chối nữa không?
Tối hôm qua, nếu không phải cô ta cho thuốc mê vào ly rượu của Nam Bá từ trước, có phải anh ta sẽ không bao giờ đụng vào cô ta không!
Lâm Tiểu Như vẫn nhớ rõ cảnh tượng hai người dây dưa đêm qua.
Nhưng điều khiến cô ta nhớ rõ là khi dây dưa Nam Bá vẫn không ngừng gọi tên của Ngũ Vận Uyển.
Nghĩ đến đây, tay Lâm Tiểu Như siết chặt lại, gần như sắp đâm rách lòng bàn tay rồi!
Trong lúc vui sướng buông thả như vậy, trong lòng anh ta vẫn luôn nghĩ đến người phụ nữ đáng ghét kia!
Đáng ghét!
Buồn nôn!
Nhưng, cơ hội đã giành được thì nhất định không thể dễ dàng buông tay, cho nên đêm qua cô ta đã nhẫn nhịn.
Vì có được Nam Bám cô ta làm gì cũng xứng đáng!
Trong nhà vệ sinh, Nam Bá mở vòi nước ở mức to nhất, dòng nước lạnh dội vào mặt anh ta, khiến tâm trạng của anh ta hoàn toàn bình tĩnh lại.
Cảnh tượng diễn ra đêm qua trông có vẻ bình thường, nhưng mọi thứ dường như đã được sắp xếp kỹ càng.
Lâm Tiểu Như xuất hiện trước cửa phòng hát, tửu lượng, lên giường...!
Anh ta nghĩ đến những bức ảnh mà Lâm Tiểu Như đã phát trong bữa tiệc, anh ta càng ngày càng cảm thấy Lâm Tiểu Như trông có vẻ dễ thương đáng yêu này rất không đơn giản.
Anh ta bắt đầu trở nên sợ hãi.
Xem ra, anh ta nên điều tra nhiều hơn về Lâm Tiểu Như nhỉ?
Nam Bá tắm rửa qua loa xong liền đi ra khỏi nhà vệ sinh, nhìn thấy Lâm Tiểu Như đã mặc quần áo tươi cười nhìn mình, liền vội vàng rời ánh mắt sang chỗ khác, không muốn nói chuyện với cô ta.
Dù khuôn mặt của hai chị em họ hơi giống nhau nhưng bộ dạng khi cười thì cô ta không bao giờ có thể so sánh được với Ngũ Vận Uyển.
Anh ta cúi đầu, nhanh chóng thu dọn đồng hồ và điện thoại di động cùng những vật dụng khác trên bàn, nhàn nhạt nói với cô ta: "Hôm nay anh có rất nhiều việc phải làm, anh đi trước đây."
"Nam Bá!".