Nam Ngự nhanh chóng đi đến chỗ Ngũ Vận Uyển đang đứng, khuôn mặt xinh đẹp hơi trắng bệch, anh ôm lấy Ngũ Vận Uyển, nhìn chằm chằm khuôn mặt đẫm nước mắt của cô, thấp giọng hỏi: "Ngũ Vận Uyển, em không sao chứ?"
Lúc này Ngũ Vận Uyển mới đột nhiên phản ứng lại và nhìn Nam Ngự đang đứng trước mặt mình, luống cuống thấp giọng nói: "Nam Ngự, sao anh lại đứng lên rồi? Xe lăn của anh đâu!"
Phải biết, đây là quá karaoke đấy! Có bao nhiêu người đang nhìn, nếu để người khác nhận ra Nam Ngự và truyền đến tại Nam Tiêu thì bao nhiêu năm vất vả giấu giếm của Nam Ngự chẳng phải sẽ đổ xuống sông xuống biển sao?
Nói rồi, cô ngẩng đầu liền nhìn thấy Dương Tá tay đẩy xe lăn đang vội vàng chạy tới từ cuối hành lang, rõ ràng là vừa rồi Nam Ngự chạy quá nhanh, anh ấy không theo kịp.
So với sự hoảng sợ của Ngũ Vận Uyển, lúc này Nam Ngự không có tâm trạng quan tâm đến chuyện này, anh nhìn khuôn mặt ửng hồng bất thường của Ngũ Vận Uyển và nhiệt độ cao trong lòng, anh đột nhiên hiểu ra điều gì,
"Ngũ Vận Uyển, em bị người ta đánh thuốc rồi?"
Ngũ Vận Uyển vốn dĩ đang lo lắng cho Nam Ngự nên không để ý đến cơ thể của mình, nhưng lúc này, Nam Ngự nói như vậy, cô mới nhận ra rằng khi được Nam Ngự ôm lấy, nhiệt độ cơ thể cô trở nên nóng hơn, như có một ngọn lửa đang liên tục cháy trong cơ thể cô vậy.
Cô muốn nói gì đó nhưng không ngờ còn chưa kịp nói ra thì đã biến thành một tiếng líu ríu dịu dàng, bản thân cô cũng phát hiện ra sự mị hoặc trong giọng nói của mình.
Lúc này, Dương Tá mới thở hổn hển đẩy xe lăn đến bên cạnh Nam Ngự, hoảng sợ nhìn xung quanh để chắc chắn rằng không ai nhìn thấy Nam Ngự, sau đó mới vội vàng hạ giọng nói: “Cậu Nam, cậu mau ngồi xuống đi"
Nhưng Nam Ngự dường như không nghe thấy những gì anh ấy nói vậy, chỉ đột nhiên cúi xuống bế Ngũ Vận Uyển lên!
"Cậu Nam, cậu muốn.
."
Dương Tá sợ tới mức muốn hỏi luôn và ngay, nhưng Nam Ngự đã bị
Ngũ Vận Uyển lên và nhanh chóng đi ra ngoài rồi, vừa đi vừa thấp giọng nói:
"Lập tức đặt cho tôi một phòng ở khách sạn bên cạnh!"
Nam Ngự đưa Ngũ Vận Uyển đến phòng khách sạn bằng tốc độ nhanh nhất có thể, thậm chí không thèm để ý đến việc trên đường có vài người chỉ trỏ mình.
Đển phòng khách sạn, anh không nói gì liền ném Ngũ Vận Uyển vào bồn tắm, mở nước lạnh ào ào dội lên người cô, còn nghiêm nghị nói:
"Ngũ Vận Uyển, em mau tỉnh táo lại cho tôi"
Nước lạnh lập tức dập tắt cơn nóng như thiêu đốt trên da của Ngũ Vận Uyển, nhưng nó hoàn toàn không thể dập tắt ngọn lửa trong người cô.
Ngược lại, sự tương phản quá lớn giữa cái lạnh bên ngoài và cái nóng bên trong khiến cơ thể cô vô cùng khó chịu.
Cô khổ sở cuộn mình trong bồn tắm, cả người chật vật nói:
"Khó chịu...!đau quá..".