Trước đây cô ta gặp Lâm Tiểu Như ở trung tâm mua sắm, cô ta vốn tưởng có thể mượn tay Lâm Tiểu Như giải quyết Ngũ Vận Uyển.
Nhưng không biết vì sao sau khi cô ta nói với Lâm Tiểu Như Xong, cô ta chỉ vội vàng bỏ đi, rất lâu không thấy động tĩnh gì.
Quả nhiên những cô chủ giàu có đều vô dụng!
Nhưng cô ta cũng không có cách nào tự đối phó với Ngũ Vận Uyển, chỉ có thể dựa vào miệng lưỡi nhanh nhẹn, sắc bén.
Ngũ Vận Uyển không có tâm trạng để ý đến Khâu Duyệt, người khác cũng không muốn quan tâm cô ta.
Hiểu Mai nắm tay Ngũ Vận Uyển, hào hứng kể chuyện: “Chị Vận Uyển, chị không biết đúng không? Mấy nhà máy độc ác mà chúng ta vạch trần trước đây cuối cùng cũng bị kiện, tất cả công nhân đều đã lấy lại được tiền lương”
“Thật sao?” Ngũ Vận Uyển nghe thấy tin này cũng vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
Thời buổi này người lao động đều ở thế yếu, có thể nhận lại tiền lương trừ khi làm lớn chuyện, nếu không thật sự rất hiếm khi thành công.
“Đúng vậy, không chỉ thể mọi người đều nói đó là công lao của toà soạn chúng ta, nên còn trao thưởng cho chúng ta nữa!”
Hiểu Mai nói càng hào hứng hơn, lấy điện thoại ra search cho Ngũ Vận Uyển xem:
“Tương tự như giải thưởng cống hiến xã hội gì đó, mặc dù không phải giải thưởng lớn nhưng cũng khiến toà soạn của chúng ta nổi tiếng hơn! Trên Weibo mọi người đều nói chúng ta là những nhà báo có lương tâm nhất”
Ngũ Vận Uyển ngây người.
Vấn đề tiền lương này e là thật sự không liên quan đến toà soạn họ, nhưng dù thế nào toà soạn có danh tiếng tốt hơn cũng rất tốt cho việc tài trợ quảng cáo và tiêu thụ.
Nam Bá bị thương còn nghiêm trọng hơn cô nhiều, nhanh vậy đã quay lại làm việc rồi?
Cô còn chưa kịp suy nghĩ thì Hiểu Mai ở bên cạnh đã kéo cánh tay cô, liên tục bảo: “Chị Vận Uyển, tối nay chị nhất định phải đến nhé”
.