“Mười năm trước khi điều tra vụ án này, để chứng minh mình nói thật, thậm chí tôi còn từng thôi miên, từng điều trị tâm lý.
Đúng là tất cả các chuyên gia đều chứng minh tôi không nói dối, nhưng bác sĩ tâm lý nói có thể vì lúc đó tôi bị tiêm thuốc mê, lại gặp cú sốc quá lớn nên bị rối loạn trí nhớ, quên mất mình dùng dao lam cắt dây thừng thể nào, quên mất mình bỏ lại Mặc Chiêu Huyên ra sao.
Có thể là tôi tự dựng lên một ký ức giả cho mình, vì tôi không dám đối mặt với những sai lầm mình đã gây ra”
Ngũ Vận Uyển ngớ ra, buột miệng hỏi: “Sao có thể?”
Nam Ngự mà cô biết là người mạnh mẽ không thể nghi ngờ, sao có thể tự lừa dối mình và trốn tránh được?
“Đúng vậy, tôi cũng nghĩ là không thể” Nụ cười khổ bên khoé miệng Nam Ngự càng rõ hơn, anh đưa tay vuốt ve gò má Ngũ Vận Uyên, thấp giọng nói: “Nhưng đúng là tôi của năm đó hơi sợ hãi, dù sao khi ấy tôi vẫn chưa đủ trưởng thành.
”
Ngũ Vận Uyển sửng sốt.
Đúng!
Suýt nữa cô đã quên Nam Ngự của mười năm trước không phải Nam Ngự mà cô biết bây giờ, nói thẳng ra cũng chỉ là một đứa trẻ, vụ bắt cóc đáng sợ như vậy sẽ khiến anh sợ hãi nhường nào?
Nhưng cô chỉ mất tập trung trong giây lát rồi nhanh chóng nắm lấy tay Nam Ngự, khi lên tiếng lần nữa, giọng điệu cô đã đầy kiên định: “Không đâu Nam Ngự, cho dù là anh của mười năm trước cũng sẽ không bao giờ làm chuyện đó”
Ngũ Vận Uyển nói lời này không chút do dự, dường như mang theo sức mạnh, Nam Ngự nhìn cô, bất giác nhoẻn miệng cười.
“Ngũ Vận Uyển, em thật ngốc” Anh đưa tay ôm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, giọng điệu mang theo sự thương yêu mà chính anh cũng cảm thấy xa lạ: “Tin người khác một cách mù quáng thế này, cẩn thận bị lừa”
“Đúng thế” Nam Ngự nhìn Ngũ Vận Uyển, ánh mắt bất giác tối đi: “Em có biết mấy ngày trước khi tôi biết nhà mình xảy ra hoả hoạn, tôi đã sợ thế nào không?”
.