Cơ hội tốt như vậy, sao ông ta đành lòng giết chết?
Nghĩ đến đây, trên mặt Nam Tiêu lộ ra nụ cười tàn nhẫn.
Mấy ngày tiếp theo Ngũ Vận Uyển vẫn luôn ở nhà, dưới yêu cầu mãnh liệt của cô, cuối cùng Nam Ngự cũng đi làm lại, nhưng ngày nào anh cũng tan làm rất sớm, ăn cơm tối cùng cô.
Ngũ Vận Uyển nhìn thấy hết, tuy ngoài mặt cô không nói gì nhưng thật ra trong lòng rất ấm áp.
Hôm nay là cuối tuần, khi hai người đang ăn cơm, Nam Ngự hỏi Ngũ Vận Uyển: “Ngày mai em có việc gì làm không?”
Ngũ Vận Uyển chớp mắt cười khổ: "Anh thấy gần đây tôi giống có việc gì làm không?”
“Được, vậy em có thể đến một nơi với tôi không?”
Thật ra mấy ngày nay Ngũ Vận Uyển ở nhà sắp mốc đến nơi, nghe
Nam Ngự nói vậy, cô lập tức gật đầu như giã tỏi, thậm chí còn không hỏi đi đâu.
Nam Ngự cười khẽ: “Được, vậy em ngủ sớm đi, sáng mai chúng ta xuất phát”
Sáng hôm sau, Ngũ Vận Uyển bị Nam Ngự đánh thức từ rất sớm, nhưng khi tỉnh dậy cô thấy Nam Ngự đã thay xong quần áo, anh mặc vest đen khá chỉnh tề.
Cô không khỏi sững sờ, lẽ nào Nam Ngự đi gặp ai?
“Dậy thay quần áo đi” Không biết có phải Ngũ Vận Uyển nghĩ nhiều không, cô cảm thấy hôm nay Nam Ngự có vẻ hơi lơ đễnh, không những thế anh còn chuẩn bị sẵn váy cho cô, đặt trên giường.
Đó là một chiếc váy đen được cắt may rất trang nhã, khéo léo.
Ngũ Vận Uyển không nghĩ nhiều, thay quần áo xong chải đầu rồi ăn sáng với Nam Ngự, sau đó hai người lên xe.
Trên đường đi, Nam Ngự cực kỳ im ắng, Ngũ Vận Uyển còn chú ý thấy trên xe đã chuẩn bị sẵn một bó hoa bách hợp.
Lúc này Dương Tá đã xuống xe mở cửa cho họ, xe lăn của Nam Ngự trượt xuống trước, Ngũ Vận Uyển lập tức theo sau.
Sau khi xuống xe, Ngũ Vận Uyển nghiêm mặt nhìn cảnh tượng trước mắt.
.