Bàn tay đang gõ trên bàn phím của Nam Ngự hơi khựng lại, giọng nói trở nên lạnh lùng, “Bây giờ hiệu suất làm việc của các cậu chỉ được đến vậy thôi sao? Đã điều tra lâu như vậy rồi mà vẫn không điều tra ra được rốt cuộc kẻ đó là ai? Hơn nữa các cậu không tự mình đi điều tra thứ bị rơi trong phòng khách sạn đi, chẳng lẽ còn muốn tôi giúp các cậu điều tra?”
Trên trán Dương Tá toát đầy mồ hôi lạnh, nhưng anh ấy vẫn lấy hết can đảm mà nói: “Cậu Nam, đương nhiên là tôi sẽ điều tra.
Nhưng tôi nghĩ tốt hơn là nên để cậu xem qua món đồ này trước...”
Bấy giờ Nam Ngự mới rời mắt khỏi màn hình máy tính.
Dương Tá vội vàng đặt món đồ kia lên bàn, anh ấy giải thích: “Khách sạn Thế Kỷ là khách sạn năm sao.
Vì vậy bất cứ thứ gì khách hàng làm rơi, cho dù là một chiếc khăn thì bọn họ cũng sẽ cất giữ cẩn thận và liên lạc với khách hàng.
Nhưng bởi vì bọn họ vẫn luôn không tìm được vị khách lần này, cho nên món đồ này đã được cất giữ trong phòng để đồ suốt hai năm”
Lúc này, một chiếc khăn tay được đặt trên bàn của Nam Ngự.
Chiếc khăn có màu xanh lam đậm, được làm bằng lụa tơ tằm thượng hạng và chế tạo cực kỳ tinh xảo, nhưng vừa nhìn đã biết đây là đồ của nam giới, không có hoa văn gì, chỉ có một chữ cái tiếng Anh nho nhỏ "J” ở góc, là chữ
viết hoa, có cảm giác như được may riêng vậy.
Khoảnh khắc nhìn thấy chiếc khăn tay này, vẻ mặt của Nam Ngự đã thay đổi.
Anh nhanh chóng cầm chiếc khăn lên và quan sát cẩn thận một lúc lâu mới đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Dương Tá, ánh mắt lạnh lẽo như băng, “Cậu chắc chắn chiếc khăn này được tìm thấy trong phòng khách sạn chứ?”
Bây giờ Dương Tá đã không nhịn được mà rút khăn tay của mình ra để lau mồ hôi, “Vâng thưa cậu Nam.
Thế nên tôi mới nghĩ là nên đưa cho cậu nhìn
xem”
Bàn tay của Nam Ngự đột nhiên siết chặt lại, chiếc khăn trong tay anh cũng vì thế mà bị biến dạng.
“Gọi Quý Tương Như qua đây cho tôi!” Vài giây sau, anh mới nghiến răng nói ra câu này.
"Cái đó...!Lúc tìm được khăn, tôi đã cố gắng liên hệ với cậu Quý nhưng bây giờ cậu ấy đang tham dự một buổi hội thảo thiết kế ở nước ngoài, điện thoại cũng đã tắt, bởi vậy tạm thời không liên lạc được."
"Vậy cậu nghĩ cách liên hệ cho tôi!" Nam Ngự hét lên, "Sau khi cậu liên lạc được, bảo cậu ta lập tức cút về đây gặp tôi!"
Dương Tá sợ đến tái mặt, "Vâng, cậu Nam"
Lúc này Nam Ngự làm gì còn có tâm trạng xem mô hình thiết kế trong máy tính nữa, anh nhanh chóng trượt xe lăn về phía ngoài cửa.
Dương Tá đuổi theo, lại nghe anh lạnh lùng hỏi: "Ngũ Vận Uyển về nhà chưa?"
"Thím Trương vừa gọi điện thoại tới, nói mợ chủ đã về đến nhà"
Lúc này, vẻ mặt lạnh lùng của Nam Ngự mới dịu xuống lại đột nhiên ý thức được mình còn cầm chiếc khăn kia trong tay thì lập tức chán ghét ném cho Dương Tá, "Cậu ném cái này đã cho tôi.
Còn nữa, cậu thu mua và đóng cửa nhà xưởng sản xuất loại khăn tay này.
Tôi không muốn nhìn thấy loại khăn này xuất hiện ở bất kỳ xó xỉnh nào trên thế giới nữa.".