Trở lại phòng, anh thấy Ngũ Vận Uyển đã nằm trên giường.
Chiếc giường rất nhỏ, Ngũ Vận Uyển gần như cuộn mình nằm trong góc.
Sau khi Nam Ngự vào phòng, anh vươn tay ra ôm cô vào lòng.
“Em trốn cái gì?” Nam Ngự ôm lấy Ngũ Vận Uyển, ghé vào tai cô và khẽ nói, “Như vậy chẳng phải đã rộng hơn rất nhiều rồi sao?
Nói xong, anh nhanh chóng tắt đèn rồi nhắm mắt đi ngủ,
hôm nay đã giày vò cả một ngày, anh thật sự rất mệt mỏi, khi ngửi mùi hương trên tóc Ngũ Vận Uyển, anh chỉ cảm thấy thoải mái một cách khó tả.
Như vậy, xem ra giường nhỏ một chút cũng có lợi thế.
Nam Ngự nhanh chóng phát ra tiếng thở đều đều, nhưng Ngũ Vận Uyển đang ở trong lòng anh thì mãi vẫn không ngủ được.
Cô hơi xoay người lại, ngẩng đầu lên thì thấy khuôn mặt tuấn tú của Nam Ngự và mấy sợi râu mọc trên cằm anh, quanh thân cô tràn đầy hơi thở của Nam Ngự.
Trong phút chốc, cô chỉ cảm thấy nơi nào đó trong lòng đang đập dữ dội một cách rõ ràng.
Ánh mắt cô hơi tối đi, cô có chút tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Ngũ Vận Uyển, thừa nhận đi, không phải mày sắp đắm chìm trước Nam Ngự rồi.
“Em chờ anh làm gì?” Nam Bá nhíu mày, vội vàng đỡ cô ta dậy, “Anh tăng ca, điện thoại hết pin, vào trong trước rồi hẵng nói”.
Sau khi bước vào phòng, Nam Bá vừa đóng cửa lại thì Lâm Tiểu Như đã ôm chặt anh ta ngay tại trước cửa.
Cơ thể Nam Bá cứng đờ, anh ta nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Như, rốt cuộc em sao vậy?”
.