Nhưng dù sao đã hứa với cô gái nhỏ rồi, anh chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Khó khăn lắm mới tắm xong, Nam Ngư cẩn thận lau khô
người cho Ngũ Vận Uyển.
Cảm nhận được Nam Ngự nghiêm túc lau người cho mình, Ngũ Vận Uyển chợt thấy hơi thất thần.
Ngũ Vận Uyển gần như đã quên mất bao lâu rồi không có ai tắm cho mình như thế này.
Hình như chỉ khi còn rất nhỏ, Ngũ Nhã Phân mới tắm giúp cô như thế này, khi lớn hơn bà phải đi làm, một mình cô tự chăm sóc bản thân.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng sau bao năm tự lập một
mình, bỗng có một người tự tay đút cơm cho mình, tự tay dọn phòng cho mình, còn tự tay tắm rửa cho mình khi cô bị thương.
Đây gần như là sự bù đắp cho tình yêu thương và cưng chiều mà cô không có suốt bao năm qua.
Quan trọng hơn, đó còn là người đàn ông vô cùng cao quý, chưa bao giờ chăm sóc ai.
Lúc này Ngũ Vận Uyển cảm nhận được một phần nào đó trong trái tim mình đã hoàn toàn trở nên mềm mại, như thể sắp tan chảy ra vậy.
Cô không khỏi nhắm mắt lại để che giấu sự rung động nơi đáy mắt.
Nam Ngự...!
Có thể đừng tốt với tôi như vậy nữa được không?
Tôi rất sợ...!mình sẽ hoàn toàn bị chìm đắm...!
Sau khi tắm xong, Ngũ Vận Uyển và Nam Ngự trở lại phòng khách, cả người Nam Ngự đều ướt sũng, Ngũ Vận Uyển cảm thấy hơi áy náy, cô lấy bộ đồ rộng rãi mà mình thường mặc khi vận động từ trong phòng ngủ ra, nhưng trước khi đưa cho Nam Ngự, cô vẫn hỏi một câu để thăm dò, “Hôm nay anh thực sự muốn ở lại chỗ tôi?”
“Đương nhiên.” Nam Ngự thuận miệng nói, anh nhận bộ đồ trong tay Ngũ Vận Uyển, “Chẳng phải em nói em muốn chăm sóc mẹ sao? Nhưng tay em cũng bị thương thì chăm sóc bà ấy kiểu gì được? Vì vậy anh vẫn nên ở lại để thuận tiện chăm sóc hai người”
“Thật ra không cần phải phiền phức như vậy đâu.” Ngũ Vận Uyển vẫn không muốn Nam Ngự ở lại, “Một mình tôi cũng được”.
“Cũng được?” Nam Ngự nhướng mày, “Ngay cả việc tắm rửa cũng cần tôi phải giúp em, em có chắc là mình làm được không?”
Lời nói của Nam Ngự lập tức khiến Ngũ Vận Uyển nhớ tới chuyện vừa xảy ra khi tắm, gương mặt chợt đỏ bừng, cô đột nhiên quên mất việc phản bác lại lời nói của Nam Ngự.
Ngay sau đó, cô nghe thấy Nam Ngự cười khẽ, anh cầm quần áo và xoay người đi vào phòng tắm.
Ngũ Vận Uyển chợt cảm thấy hơi buồn bực, cảm giác như mình lại bị Nam Ngự “dắt mũi” vậy, không hiểu sao lại giống như cô đã ngầm đồng ý để anh ở lại rồi?
Trước khi vào phòng tắm, Nam Ngự đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, bèn nói: “Nếu em không muốn để tôi ở lại đây thì cũng đơn giản thôi, hãy trở về nhà với tôi”
Nói xong, anh lập tức bước vào phòng tắm.
Nam Ngự cố ý tắm nước lạnh, khó khăn lắm mới dập tắt được ngọn lửa trong người, lúc này anh mới bước ra khỏi phòng tắm..