Lúc trước cô đồng ý vì cô cảm thấy mặc dù hôn nhân không có tình yêu nhưng dù sao cũng đã kết hôn, cô không ngại có con với Nam Ngự, đây cũng là chức trách của một người vợ.
Nhưng bây giờ cô đã không thể suy nghĩ một cách tâm lặng như nước vậy nữa.
Vì cô nhận ra dường như mình đã có tình cảm không nên có với Nam Ngự, cô không dám trao cơ thể mình cho anh nữa.
Cô sợ sau khi mình trao đi sẽ thật sự đắm chìm, cô sẽ không rời xa anh được.
Nghĩ đến đây, cô cố gắng đẩy Nam Ngự ra: “Mẹ đang ở trong phòng, không hay lắm...”
Nam Ngự rũ mắt, ánh mắt mê ly nhìn vào đôi mắt trong veo của Ngũ Vận Uyển, anh bỗng tỉnh táo hơn nhiều.
Không có gì mất hứng hơn việc một người đã đắm say mà người còn lại vẫn còn lý trí.
Nam Ngự nghĩ Ngũ Vận Uyển vẫn như lần trước, vì chuyện hai năm trước nên cô vẫn chưa sẵn sàng, vậy nên anh thả lỏng cơ thể một chút.
Nam Ngự không ngờ có một ngày mình lại bất lực đến mức này, cứ phải chịu đựng cảm giác “muốn ăn mà không ăn được” hết lần này đến lần khác.
Đặc biệt là cô gái nhỏ trước mắt còn luôn có thể khơi dậy ham muốn trong anh.
Thôi bỏ đi.
Nể tình cô còn đang bị thương, lần này bỏ qua.
Nhưng anh cũng không buông ra, mà lại ôm lấy eo cô rồi lên tiếng khi cô còn đang hoảng hốt lo sợ: “Yên tâm, tôi sẽ không cưỡng ép em, tôi chỉ định tắm giúp em.
thôi.”
Với loại vòi hoa sen này, Ngũ Vận Uyển tự tắm chắc chắn vết thương sẽ sưng tấy.
Ngũ Vận Uyển vẫn đỏ mặt: “Không cần đâu, tôi lau người là được.”
Sau đó cố định trốn đi, nhưng Nam Ngự đã giữ lại, không cho cô đi.
“Ngại ngùng cái gì? cũng đâu phải lần đầu tiên nhìn thấy.” Anh thản nhiên nói rồi lấy vòi hoa sen xuống, mở ra: “Nếu lo lắng cho tôi thì em yên tâm, khả năng tự kiềm chế của tôi khá ổn”
Nói xong anh bắt đầu giúp Ngũ Vận Uyển tắm một cách rất tự nhiên.
Ngũ Vận Uyển biết tính Nam Ngự nói một là một, hai là hai, cô từ chối nữa cũng vô ích, vì thế chỉ đành căng thẳng để cho anh tắm.
Nhưng khi bàn tay to lớn của Nam Ngư lướt qua người cô, nhiệt độ ấm áp và sự hơi thô ráp khiến cô cảm thấy như có vô số dòng điện chạy qua, cô kìm nén rất vất vả mới khiến mình không run lên.
Mà Nam Ngự lại càng nhịn vất vả hơn.
.