Câu nói không đầu không đuôi của Nam Ngự làm Ngũ Vận Uyển ngây người, ngơ ngác gật đầu, chỉ nghĩ Nam Ngự đang còn giận nên bổ sung thêm một câu:
"Nam Ngự, anh đừng giận, tình huống hôm qua, nếu người đó là anh thì tôi cũng sẽ xông lên".
Ngũ Vận Uyển nói câu này là vì Nam Ngự đang còn giận, hết cách nên mới thuận miệng nói.
Cô hoàn toàn không ngờ câu nói đơn giản này lại làm Nam Ngự bất ngờ.
Giây tiếp theo, tâm trạng đang bực mình của anh lập tức đỡ hơn nhiều.
Thậm chí còn nhịn không được mỉm cười, anh nhướng mày nhìn Ngũ Vận Uyển: "Em nói thật à?"
Ngũ Vận Uyển vội gật đầu như giã tỏi.
Nhìn cô gái nhỏ nhắn ngoan ngoãn trước mặt, bản thân Nam Ngự cũng không dám tin giây trước mình còn âm thầm kiềm nén cơn giận mà bây giờ tâm trạng lại không tệ chút nào.
Đáng chết.
Cô biết Nam Ngự ăn mềm không ăn cứng, chỉ có thể tiếp tục ra vẻ tội nghiệp: "Nam Ngự, tôi không sao thật mà, hơn nữa có anh ở đây, dù tôi có bị nhiễm trùng thì anh vẫn có thể giúp tôi gọi bác sĩ ngay được mà đúng không?"
Quả nhiên Ngũ Vận Uyển thấy lông mày Nam Ngự đã giãn ra, vội nói tiếp: "Hơn nữa anh nhìn xem, bây giờ phòng bệnh đang thiếu thốn như vậy, tôi không sao mà lại chiếm một phòng bệnh, vậy thì kì lắm"
Nam Ngự nhìn cô gái nhỏ trước mặt đang dốc hết sức, lòng mềm mại: "Được, tôi đưa em về nhà trước rồi hẵng về công ty".
.