Ngũ Vận Uyển liếc nhìn Nam Bá trong đám người rồi lắc đầu, "Tôi phải về nhà gấp nên không đi, mọi người đi vui
vẻ nhé"
Trên mặt Hiểu Mai lóe lên một chút thất vọng, nhưng cô ấy cũng biết rằng mối quan hệ giữa Nam Bá và Ngũ Vận Uyển rất gượng gạo, vì vậy chỉ gật đầu.
Ngũ Vận Uyển cùng mọi người đi tới sảnh chính, mọi người vẫn đang tụ tập cùng nhau thảo luận đi ăn đi hát
đâu, Ngũ Vận Uyển chủ động nói: "Tổng biên tập, hôm nay nhà tôi có việc nên không đi được, tôi đi trước đây."
Thấy Ngũ Vận Uyển muốn rời đi, ánh mắt Nam Bá lóe lên, nhưng vẫn gật đầu.
Mọi người cũng nhìn hành động kỳ lạ của Nam Bá và Ngũ Vận Uyển, nhưng dù sao thì Nam Bá cũng ở đây, họ cũng không nói được gì.
Ngũ Vận Uyển giả vờ như không nhìn thấy ánh mắt của mọi người, chỉ quay đầu rời đi.
Nhưng ngay khi cô chuẩn bị rời khỏi tòa nhà, cô bất ngờ bị một người và phải.
“Ôi” Cô lảo đảo vài bước, ngẩng đầu lên liền thấy và phải cô là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, cả người bẩn thỉu, nước da ngăm đen thô ráp.
Ngũ Vận Uyển sửng sốt.
Người đàn ông này trông không giống người làm việc trong tòa nhà văn phòng, không chỉ như vậy, là một phóng viên nhạy bén, Ngũ Vận Uyển còn nhận ra rằng vẻ mặt của người đàn ông này cực kỳ hoảng hốt, thậm chí
và vào mình mà không xin lỗi hay dừng lại, chỉ loạng choạng đi về phía trước.
Không biết vì sao trong lòng Ngũ Vận Uyển có dự cảm không hay, cô lập tức quay đầu lại liền thấy người đàn ông từ trong bọc lấy ra thứ gì đó lấp lánh ánh bạc.
Ngũ Vận Uyển không khỏi biến sắc khi nhìn rõ người đàn ông đó lấy thứ gì ra.
Là một con dao!
Ngũ Vận Uyển vội vàng muốn gọi bảo vệ, nhưng vào lúc này, cô đột nhiên nhìn thấy người đàn ông đó đang chạy về phía Nam Bá ở giữa đám đông.
Sắc mặt Ngũ Vận Uyển hoàn toàn tái nhợt, không tự chủ được chạy tới, kêu lên:
.