“Cảm ơn anh” Ngũ Vận Uyển nhẹ nhàng nói, ngẩng đầu trong vòng tay của Nam Ngự, hai mắt lấp lánh, “Tôi đi tăng ca đây”
Cảm nhận được cơ thể thơm ngát mềm mại trong vòng tay, khóe miệng của Nam Ngự cũng bất giác hơi nhếch lên, "Được, tôi ở nhà đợi em"
Ngũ Vận Uyển gật đầu và xuống xe.
Sau khi xuống xe, cô cũng không vội quay lại mà đứng ở chỗ cũ nhìn xe của Nam Ngự rời đi.
Nhiệt độ của hộp cơm trong tay truyền qua lớp quần áo, rất ấm áp.
Nó giống như...!
Cái ôm vừa rồi của Nam Ngư vậy.
Nhớ lại cái ôm vừa rồi, hình như trên người cô vẫn còn mùi cơ thể của Nam Ngự, Ngũ Vận Uyển không khỏi hơi đỏ mặt.
Được rồi, được rồi, mê trai như vậy là đủ rồi.
Ngũ Vận Uyển vỗ mặt rồi nhanh chóng lên lầu.
Ngay bản thân cô cũng không để ý thấy rằng tâm trạng đang suy sụp vì bị Nam Bá chà đạp đã biến mất cùng với sự xuất hiện của Nam Ngự, trời tạnh sau mưa.
Sau một ngày một đêm gấp rút làm việc, cuối cùng mẫu tạp chí đã được giao cho xưởng in đúng hạn.
Khi Ngũ Vận Uyển về nhà, cô thậm chí còn không có sức để nói vài câu với Nam Ngự, cứ thế nằm lăn ra ngủ hai ngày hai đêm, sau khi tỉnh dậy thì tạp chí cũng đã được bán trên thị trường rồi.
Phải nói rằng lần này sự vất vả của mọi người đều xứng đáng, tin tức nhà máy gia công thực phẩm gian trái được tung ra quả nhiên tạo nên chấn động không nhỏ, tuy doanh số bán ra không đạt kỷ lục như của Nam Ngự trước đây, nhưng cũng đủ gây chú ý và đủ thu hút được nhiều nhà quảng cáo.
Như vậy, cuộc khủng hoảng của tòa soạn cuối cùng đã
qua.
Ngũ Vận Uyển cũng rất mừng cho tòa soạn, dù sao đây cũng là nơi cô đã làm việc hai năm, ít nhiều gì cũng có tình cảm.
Điều duy nhất là tùy theo chấn động của tin tức này, mũi của Khâu Duyệt như muốn vểnh lên tận trời.
Nhưng hầu hết mọi người vẫn rất vui vẻ, Nam Bá luôn tỏ ra xa lánh cũng nói rằng hôm nay sẽ mời mọi người đi ăn.
Mọi người đều hò reo, đều nói sẽ tàn sát Tổng biên tập một trận ra trò.
Hiểu Mai cũng hào hứng đi tới, "Chị Vận Uyển, chị cũng đi chứ?".