Ngũ Vận Uyển đã rất bận rộn việc xếp chữ rồi, đột nhiên nhìn thấy cái này, không khỏi cau mày, "Khâu Duyệt, tôi không kịp thời gian, cô có thể tự thống kê được không?"
“Cô nói cái gì cơ?”
Khâu Duyệt mở to mắt như thể nghe thấy một câu chuyện cười nào đó vậy,
“Cô có biết tôi bận như thế nào không? Có phải biết rằng một mình tôi làm cuộc phỏng vấn này! Mỗi chuyện sắp xếp bản thảo phỏng vấn thôi tôi đã bận chết đi được rồi mà cô còn bảo tôi tự mình sắp xếp mấy chuyện vụn vặn này sao?"
Ngũ Vận Uyển cau mày, "Nhưng tôi cũng rất bận, hay là cô- "
Cô chưa kịp dứt lời đã bị Khâu Duyệt mất kiên nhẫn ngắt lời,
"Ngũ Vận Uyển, tôi biết cô có người chống lưng, nhưng có cần kiêu ngạo như vậy không, có phải cô cậy có Tổng biên tập giúp đỡ cô liền muốn ăn chùa ở tòa soạn à?"
Giọng nói của Khâu Duyệt rất sắc bén, cô ta cố ý cao giọng lên khi nói câu này, lập tức mọi người trong tòa soạn đều nhìn qua.
Vẻ mặt Ngũ Vận Uyển cũng không khỏi trở nên lạnh lùng.
Cô hít một hơi thật sâu, không nhanh không chậm cầm lấy tài liệu mà Khâu Duyệt đưa cho mình, nhàn nhạt nói: "Được rồi, tôi sẽ giúp cô sắp xếp".
Khuôn mặt Khâu Duyệt hiện lên vẻ đắc ý, vừa định nói vài câu vênh váo thì Ngũ Vận Uyển lại không nhanh không chậm nói.
"Nhưng mà, cũng xin cô đừng nghĩ rằng làm một cuộc phỏng vấn liền cho mình là ân nhân của cả tòa soạn.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô chịu trách nhiệm về bản thảo trong vòng hai năm kể khi cô vào tòa soạn"
Lời nói của Ngũ Vận Uyển có chút hà khắc, nhưng cũng là sự thật.
Cô và Khâu Duyệt vào tòa soạn cùng lúc, một năm trước cô đã có thể phụ trách bản thảo một mình rồi, nhưng khâu Duyệt vẫn luôn chỉ làm một số công việc vặt như hiệu đính mà thôi.
"Cô.."
Khâu Duyệt hoàn toàn không ngờ Ngũ Vận Uyển sẽ đột nhiên phản kích lại mình như vậy, sắc mặt cô ta tái nhợt, có thể nghe thấy không ít người xung quanh đang cười thầm.
Cô ta không khỏi xấu hổ, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi tức giận bỏ đi.
Ngay sau khi Khâu Duyệt rời đi, Hiểu Mai nhanh chóng trượt ghế qua và giơ ngón tay cái lên với Ngũ Vận Uyển,.