Nếu Ngũ Vận Uyển cũng có thể giống Lâm Tiểu Như, điên cuồng yêu mình thế này, vì mình mà chuyện gì cũng có thể làm được, vậy thì tốt biết bao...!
Lúc đang ngẩn ngơ, Nam Bá lắc đầu: “Lần này thôi bỏ đi, nhưng về sau em đừng có làm mấy chuyện này mà không bàn bạc với anh, được không?”
Nghe Nam Bá không truy cứu mình, trên mặt Lâm Tiểu Như lộ vẻ vui mừng, ông lấy anh ta: “Tất nhiên là không rồi! Nam Bá, anh đúng là tốt với em quá”.
Nhìn Nam Bá trước mắt, ánh mắt Lâm Tiểu Như lóe lên, cô ta bỗng thẳng người, ánh mắt quyến rũ, giọng nói nũng nịu: “Nam Bá, từ khi anh về nước, hình như rất lâu rồi chúng ta không làm chuyện kia...”
Đột nhiên Nam Bá hơi khựng lại.
Trong phòng bật đèn đầu giường, ánh sáng vốn hơi tối, trong mơ hồ, khuôn mặt Lâm Tiểu Như bất giác trùng khớp với khuôn mặt trong trí nhớ.
Lúc này, Lâm Tiểu Như đã chủ động tiến lại gần anh ta, đôi môi đỏ cũng dán lên, cơ thể chậm rãi cọ vào anh ta: “Nam Bá...!người ta rất muốn.”
Nhưng khoảnh khắc Lâm Tiểu Như đến gần, mùi nước hoa nồng nặc trên người cô ta xộc vào khoang mũi anh ta.
Giây phút đó, anh ta như bị giội gáo nước lạnh, lập tức tỉnh táo lại.
“Không” Anh ta bỗng lên tiếng, đẩy Lâm Tiểu Như ra.
Lâm Tiểu Như bị đẩy ra nên loạng choạng, vừa khó tin vừa tổn thương nhìn Nam Bá: “Nam Bá..”
Đột nhiên Nam Bá không biết phải đối diện với Lâm Tiểu Như thế nào, chỉ có thể nói: “Hôm nay anh mệt lắm, để ngày khác nhé?”
Lâm Tiểu Như càng tổn thương, nhưng vẫn không thể nói gì, chỉ đành cắn môi gật đầu.
Ngay sau đó Nam Bá chuẩn bị đi tắm, nhưng trước khi vào phòng tắm, anh ta vẫn không nhịn được mà quay đầu, thấp giọng nói: “Tiểu Như, nước hoa trên người em gắt mũi quá, anh không thích, sau này đừng xịt nước hoa nữa”
Dứt lời, anh ta đi vào phòng tắm mà không hề ngoảnh đầu lại.
Lâm Tiểu Như bị bỏ lại tại chỗ, sắc mặt trắng bệch như người mất hồn.
Cô ta...!lại bị Nam Bá từ chối.
Từ khi về nước đến giờ, cô ta chủ động không biết bao nhiều lần nhưng Nam Bá chưa từng chấp nhận cô ta.
Không chỉ vậy, anh ta cũng không hề dành thời gian để ở bên cô ta, phần lớn thời gian đều ở tòa soạn.
Tòa soạn đó cũng có Ngũ Vận Uyển.
Hôm nay anh ta còn nói nước hoa của cô ta gắt mũi?
Lúc vừa yêu nhau, rõ ràng anh ta từng nói anh ta thích nhất là nước hoa mày, cho nên dù là ban ngày hay buổi tối sau khi tắm xong, cô ta sẽ cẩn thận xịt nước hoa.
Nhưng bây giờ anh ta lại nói với cô ta đừng xịt nước hoa là tốt nhất?
Thời nay có bao nhiêu cô gái ở độ tuổi này không xịt nước hoa chứ?
Ngoài con dế chũi nghèo rách như Ngũ Vận Uyển!
Ngũ Vận Uyển...!
Trong đầu nghĩ đến cái tên này, sắc mặt Lâm Tiểu Như càng tái hơn.
Là cô ta lại nghĩ nhiều sao? Nam Bá...!có phải anh ta vẫn không buông bỏ được Ngũ Vận Uyển?
Lâm Tiểu Như tức như sắp nổ tung, túm chặt lấy chăn gồi trên giường, im lặng đập loạn xạ trong phòng.
Ngũ Vận Uyển!
Cô là con khốn không biết xấu hổ!
Rõ ràng xuất thân thấp kém, rốt cuộc có tư cách gì mà giành đàn ông với tôi?.