Ngũ Vận Uyển vốn bị ông cụ Nam làm cho giật mình, giờ nghe được vấn đề này thì lập tức đỏ mặt!
Chuyện đó? Đây là ông nội gì chứ? Ông quản quá rộng rồi!
Ngũ Vận Uyển không trả lời càng làm ông cụ Nam sốt ruột hơn, tiếp tục truy hỏi: "Cháu cũng biết chuyện mười năm trước làm hai chân của thằng nhóc Nam Ngự bị tàn phế, ông vẫn lo lắng phương diện kia của nó cũng có vấn đề.
Ông muốn tìm bác sĩ khám cho nó nhưng nó chết sống không chịu, cho nên ông mới càng lo lắng hơn"
Ngũ Vận Uyển thấy ông cụ Nam lo lắng thì không khỏi mềm lòng.
Xem ra, Nam Ngự đã giấu cả ông cụ Nam về chuyện hai chân của mình, cho nên ông cụ mới lo lắng như vậy.
Cô không đành lòng nhìn ông cụ Nam lo lắng, vì vậy cắn răng chai mặt nói: "Cháu thấy phương diện kia của Nam Ngự chắc hẳn không có vấn đề gì đâu"
Ông cụ Nam sửng sốt, "Sao cháu biết?"
"Cháu...! mặc dù chúng cháu không có làm chuyện đó nhưng dù sao cũng ở chung với nhau.
Bây giờ Ngũ Vận Uyển quả thật hận không thể tìm cái lỗ để chui xuống, "Cũng thỉnh thoảng...!ông hiểu đấy...!sẽ nhìn thấy phản ứng."
Mặt Ngũ Vận Uyển đã nóng tới mức có thể luộc được trứng gà rồi.
Nhưng cô nói là sự thật, cô chắc chắn Nam Ngự không có vấn đề.
Tạm thời không nói tới chuyện nhìn thấy phản ứng mỗi sáng, chỉ riêng lần trước lau súng cướp cò, còn có lần cô không cẩn thận ra khỏi phòng tắm, cô đều "tự mình" trải nghiệm “năng lực” của anh.
E hèm, nói chính xác là anh không chỉ có năng lực, cô còn cảm giác hình như rất lợi hại nữa...!
Ông cụ Nam thoáng ngẩn người ra, sau đó hiểu được ý của Ngũ Vận Uyển thì lập tức mừng như điên, "Thật sao? Ha ha, vậy thì tốt rồi! Quá tốt rồi!"
Ông cụ Nam hưng phấn đứng phắt dậy, còn lắc cây gậy trong tay, "Nếu nó không có vấn đề, vậy các cháu còn chờ gì nữa?"
Ngũ Vận Uyển nghe vậy lại không biết phải trả lời thế nào, chỉ có thể nhắm mắt nói: "Dù sao hai chúng cháu cũng mới quen.."
"Mới quen quái gì chứ!" Ông cụ Nam vừa kích động lại nói tục, "Ông và vợ ông được người khác giới thiệu cho quen nhau, không phải cũng động phòng ngay tối đầu tiên sao? Không phải đám trẻ các cháu rất cởi mở à? Sao bây giờ trái lại còn ngại ngùng hơn cả bọn ông vậy?"
Bây giờ mặt Ngũ Vận Uyển đã đỏ như quả cà chua, chỉ thấy ông cụ Nam vung vẩy cây gây ra lệnh, "Nhóc Ngũ à, ông nói cho cháu biết ông không phải là người cổ hủ, chuyện năm đó không phải là lỗi của cháu nên ông không trách cháu.
Nhưng bây giờ cháu cũng phải cố gắng cho ông! Lời nói không
bằng hành động, hôm nay! Luôn hôm nay đi, các cháu làm luôn ở nhà này cho ông!".