Khoan đã.
Nhưng Nam Bá làm như thế liệu có phải là để chia rẽ Nam Ngự và Ngũ Vận Uyển, rồi sau đó đối phương lại độc thân không?
Ý nghĩ này nảy ra trong đầu Lâm Tiểu Như, sắc mặt cô ta càng thêm tái nhợt.
Chết tiệt!
Không được, cô ta nhất quyết không thể để cho Ngũ Vận Uyển có bất kỳ cơ hội xoay chuyển nào.
Lâm Tiểu Như cắn môi, một kế hoạch dần dần hình thành trong đầu.
Lúc Lâm Tiểu Như ra khỏi phòng làm việc của Nam Bá, người của tòa soạn ở bên ngoài vừa trông thấy cô ta là lại xì xào bàn tán.
“Trời ạ?? Đây chính là vợ chưa cưới của tổng biên tập sao, xinh thật đấy, hơn nữa ăn mặc cũng rất đẹp” Hiểu Mai nhìn không chớp mắt, kìm lòng không đặng khen một câu.
Ngũ Vận Uyển ngồi ở bàn mình, tầm mắt cô lướt qua Lâm Tiểu Như, ánh mắt hơi u ám.
Đúng vậy, Lâm Tiểu Như luôn xinh đẹp như thế, từ nhỏ cô ta đã sống như một công chúa, lóa mắt, hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
So ra, cô chỉ là cỏ dại tầm thường, vĩnh viễn chôn vùi dưới hào quang của cô ta.
Khâu Duyệt ở một bên nghe Hiểu Mai nói thế thì cười khẩy: “Đương nhiên rồi, đấy là sự khác biệt giữa vợ cả với bồ nhí, Ngũ Vận Uyển, nếu tôi là cô thì tôi sẽ biết khó mà lui”
Ngũ Vận Uyển liếc Khâu Duyệt với ánh mắt lạnh lùng, cô bỗng đứng dậy.
Khâu Duyệt sợ hết hồn, vội lùi một bước: “Ngũ Vận Uyển, cô, cô muốn làm gì!"
“Chẳng làm gì cả” Ngũ Vận Uyển thấy dáng vẻ có tiếng mà không có miếng ấy của cô ta thì điệu cười khinh khỉnh càng rõ ràng hơn: “Tôi chỉ tan tầm đi về thôi.”
Nói rồi cô cầm túi xách trên bàn lên, ra khỏi phòng làm việc.
Ngũ Vận Uyển không phản bác được, đành nói với vẻ xấu hổ: “Không phải là do anh, chủ yếu là ở mẹ tôi.
Bà ấy không thích người giàu”
Hàng mày của Nam Ngự nhưởng cao hơn.
Dĩ nhiên anh đã điều tra về gia đình của Ngũ Vận Uyển, cho nên anh cũng biết về thân phận “kẻ thứ ba” đáng xấu hổ của Ngũ Nhã Phân.
.