Ngũ Vận Uyển nhìn mặt nghiêng điển trai của Nam Ngự, bỗng nhiên nghe thấy đối phương lên tiếng.
“Nhìn đủ chưa?”
Ngũ Vận Uyển ngớ ra, ngay sau đó mới sực hiểu Nam Ngự đang nói mình cứ nhìn anh chằm chằm, mặt cô nóng bừng, vội cúi đầu: “Xin lỗi”
Nam Ngự cười khẽ, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ là anh ăn xong pizza thì bảo cô đi tắm.
Ngũ Vận Uyển tắm xong, vừa lau đầu vừa đi ra, nhưng không ngờ cô vừa ra ngoài thì thấy Nam Ngự không có trong phòng ngủ mà đang đứng ở ban công liền với phòng ngủ chính, hình như đang ngẩn ngơ nhìn cái gì đó.
Ngũ Vận Uyển sửng sốt, cô tiến lên vài bước mới phát hiện Nam Ngự đang cầm một chiếc vòng cổ.
Chiếc vòng này là một mặt dây chuyền thủy tinh rất tinh xảo, nhìn một phát là biết ngay là kiểu mà nữ giới mới đeo, trông rất đẹp.
Ngũ Vận Uyển ngẩn ra.
Nam Ngự...!đang ngẩn ngơ nhìn một chiếc vòng cổ của phụ nữ đấy ư?
Chủ nhân của chiếc vòng ấy là ai, là người mà Nam Ngự thích sao?
Không hiểu sao ý nghĩ này bỗng nảy ra trong đầu, Ngũ Vận Uyển bỗng cảm thấy hơi khó chịu.
Cô vội lắc đầu, dằn lại cảm giác kỳ quái trong lòng xuống.
Ngũ Vận Uyển, mày phải nhớ kỹ thân phận và giới hạn của mày.
Nếu đã biết Nam Ngự lấy mày chỉ để có một người vợ trên danh nghĩa, mày hy vọng xa vời làm gì chứ?
Vĩnh viễn không được mong ước viển vông thứ không thuộc về mình.
Chẳng phải một đứa con gái ngoài giá thú như mày đã hiểu được đạo lý này từ khi còn rất nhỏ rồi sao?
Ngũ Vận Uyển chưa bao giờ đến nơi như thế này nên hơi dè dặt, nhưng may mà Nam Ngự vẫn rất tri kỷ khi sắp xếp Dương Tá đi với cô vì anh không có thời gian.
“Mợ chủ” Dương Tá đã chờ ở hiệu may cao cấp từ lâu, trông thấy Ngũ Vận Uyển bền chủ động mở cửa cho cô: “Xin hãy đi bên này.”
Ngũ Vận Uyển đi vào với Dương Tá thì thấy được những món đồ trang sức tinh xảo trong cửa tiệm, trong đây không có khách mấy, chủ yếu toàn là nhân viên phục vụ.
.