Tình Nồng Đạm Như Nàng

Chương 1




1.

Ta đứng sau bậc cửa, nhìn đứa nhỏ ngất xỉu ở bên ngoài, lập tức sai người gọi đại phu đến chẩn trị cho thằng bé. Bà vú của đứa nhỏ luôn miệng gào khóc trách móc ta, còn thẳng thừng nhổ nước bọt, rồi vênh váo doạ nạt: "Đây là con trai ruột của Quốc công gia. Lỡ như có bề gì, cả đám các người coi chừng hậu quả đó!"

Khắp kinh thành này có ai mà không biết, ta chính là Quốc công phu nhân, sắp được Phủ Trấn Quốc công nghênh đón đường hoàng.

Hôm nay, đột nhiên xông tới tự báo thân phận thế này, rõ ràng là cố ý gây sự.

Bất chấp thái độ ngang ngược vô lý của đối phương, ta vẫn điềm nhiên ứng phó trót lọt. Cuối cùng, khi thấy không nhấc nổi sóng gió, bà ta dứt khoát chơi xấu, ra sức trêu ngươi để ta tự mình báo quan, tự làm bung bét mọi chuyện.

Nếu kéo nhau lên công đường, thân phận của đứa nhỏ sẽ phơi bày trước bàn dân thiên hạ, lúc đó Phủ Trấn Quốc công và Phủ Vĩnh An bá sẽ mất sạch danh tiếng.

Cha ta là học sĩ tâm tính thanh cao. Vì thể diện của bản thân, ông ấy sẽ chủ động tìm Phủ Trấn Quốc công yêu cầu hủy hôn.

Như vậy càng đúng ý của ngoại thất đó.

Nàng ta thậm chí không hề lộ mặt, mà vẫn khiến mối hôn sự chướng mắt này đổ sông đổ bể. Toàn bộ quá trình nàng đều giấu mình kín kẽ, chỉ đợi ngày ngư ông đắc lợi.

Nếu chẳng may bị Quý Như Phương truy hỏi, nàng ta chỉ cần rơi vài giọt lệ rồi bồi thêm mấy câu, đại loại là ta chủ động báo quan, thế thôi cũng đủ phủi sạch trách nhiệm.

Quả thật mưu thâm kế độc.

Giả sử là những thiên kim ngây thơ khác, e rằng đã lập tức làm ầm lên. Nhưng đợi khi bình tĩnh ngẫm lại thì danh tiếng cùng hôn sự đã sớm tan thành mây khói. Để rồi nửa đời sau chỉ còn con đường chêt dần chêt mòn trong chính căn nhà của mình.

Nghĩ đến đây, ta gằn giọng quát: "Người đâu, gô cổ bà già gây chuyện này rồi đưa đến Phủ Trấn Quốc công. Dám cả gan đứng giữa phố phao tin Quốc công gia có con riêng, để ta coi liệu Trưởng công chúa có tha cho bà không."

Mẹ của Quý Như Phương từng là vị công chúa được tiên đế sủng ái nhất. Sau khi Bệ hạ đăng cơ, lại trở thành một Trưởng công chúa độc nhất vô nhị. Có thể nói, đi khắp cả kinh thành cũng không tìm ra người phụ nữ nào sánh nổi sự tôn quý ấy.

Ta sai hạ nhân đưa hai củ khoai nóng bỏng tay này đến Phủ Trấn Quốc công.

Nếu mớ bòng bong trước mắt là hậu quả do Quý Như Phương không quản được nửa th@n dưới, thì tất nhiên phải để Phủ Trấn Quốc công bọn họ tự đi mà giải quyết. Mấy chuyện dơ bẩn đó, ta thật không muốn dây vào.

Bà già ồn ào ăn vạ kia bị người hầu thẳng tay bịt miệng rồi kéo đi. Sau khi đến Phủ Trấn Quốc công diện kiến Trưởng công chúa, hắn thuật lại đầu đuôi ngọn ngành mọi chuyện, đúng y theo lời ta dạy trước đó.

"Điện hạ, tiểu thư nhà chúng tiểu nhân nói Phủ Trấn Quốc công thanh danh cao quý, không thể mặc cho kẻ khác bôi nhọ. Điện hạ tra xét tường tận, tiểu nhân cũng không tiện quấy rầy lâu."

Sau đó, Trưởng công chúa ban thưởng chút bạc vụn, đồng thời nhờ hắn mang về cho ta một cây trâm phượng, coi như cảm tạ ta đã bảo vệ thanh danh của Phủ Trấn Quốc công.

Một Trưởng công chúa lớn lên từ chốn thâm cung, có mưu ma quỷ kế nào mà chưa từng gặp. Mấy trò ném đá giấu tay của ngoại thất kia làm sao qua nổi ánh mắt bà ấy.

Bên ngoài truyền tin vào:

"Một th i thể bị đánh đến độ thất khiếu chảy máu được khiêng ra từ Phủ Trấn Quốc công, chính là bà già tới cửa gây chuyện hôm nay. Chẳng lâu sau, đứa nhỏ cũng được đưa ra ngoài, không thấy thương tích gì, chỉ tạm ngất đi mà thôi."

Cầm cây trâm phượng lộng lẫy trong tay, cảm giác lạnh lẽo khiến ta bất giác rùng mình. Rốt cuộc Trưởng công chúa vẫn quan tâm đ ến đứa nhỏ đó.

Ta đẩy cả hai qua chỗ họ, một mặt là mượn tay Trưởng công chúa, mỉa mai ả ngoại thất không biết an phận kia. Mặt khác, ta càng muốn xem thái độ của bà ấy đối với đứa nhỏ.

Nếu hôm nay đã biết rõ thì ngày sau cũng dễ bề ứng phó.

2.

Ta theo lời hẹn đến Phủ Quận chúa xem hí kịch, nhưng tới nơi thì đụng mặt một vị cô nương hành xử quái lạ. Từ lúc thấy ta ngồi xuống, đối phương vẫn luôn dán mắt vào ta.

Nàng ta hương sắc diễm lệ, dù ngồi cùng bao tiểu thư danh môn thế gia, nhưng vẫn phảng phất đôi phần khác biệt. Từ đuôi mắt đến đầu mày đều toát lên vẻ ngả ngớn mê người, mái tóc cũng búi theo kiểu phụ nữ đã thành thân.

Nàng tiến lại chỗ ta, vòng eo lả lướt theo từng bước chân, sau đó nàng thầm thì vài câu với cô nương ngồi bên cạnh ta, cuối cùng cả hai lặng lẽ đổi vị trí cho nhau.

Lúc xem đến nửa vở kịch, nàng đột nhiên tháo ngọc bội đeo bên hông, rồi đặt lên chiếc bàn nhỏ kê giữa hai chỗ ngồi, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng đẩy nó về phía ta.

"Thẩm cô nương, chắc là nhận ra thứ này chứ?"

Ta liếc mắt ngó xem, xác nhận rõ ràng, đấy là ngọc bội đại diện cho thân phận của Quý Như Phương. Cha của Quý Như Phương hi sinh trong một lần trấn áp bọn cướp phản loạn. Sau đó hắn kế thừa tước vị, trở thành Quốc công gia trẻ tuổi nhất trong kinh thành.

Ta hỏi: "Cô tên gì?"

Nàng đáp: "Gọi Nguyên Nương là được rồi."

Ta nhìn thoáng qua bộ dạng lảng tránh của Quận chúa, rồi nhìn sang Nguyên Nương: "Nếu cô đã nhờ Quận chúa lừa ta ra đây, ắt hẳn là có chuyện tìm ta, vậy cứ nói thẳng đi."

Nàng ta mỉm cười, điệu bộ hết sức thảnh thơi, như thể nàng mới là thê tử được Quý Như Phương danh chính ngôn thuận cưới về.

"Sau này chúng ta sớm muộn cũng gặp nhau ở Phủ Quốc công. Ta tìm cô là có thiện chí, để sớm được biết mặt. Mấy ngày qua chỉ nghe Quốc công gia nhắc đến, nhưng hôm nay tương ngộ, cảm thấy cô không hề nhạt nhẽo như lời chàng nói."

Ta cong môi cười khẽ, trò khiêu khích kém cỏi này, thật sự nghe một câu cũng đau đầu.

Ta chẳng buồn để ý đối phương, thay vào đó, chuyên tâm xem tiếp vở kịch trên sân khấu. Đoàn kịch của Phủ Quận chúa quả nhiên xứng danh nhất nhì trong kinh thành. Liệu bên Phủ Quốc công có hay hơn không nhỉ?

Nguyên Nương cứ đưa mắt nhìn ta chằm chằm, rốt cuộc vẫn không chộp được phản ứng mà nàng trông đợi.

"Vở kịch này thú vị gì mà xem? Chỗ ta có một câu chuyện đấy, còn hấp dẫn hơn cả kịch. Cô nương có muốn nghe chăng?"

Thấy ta lặng thinh không đáp, nàng ta khịt mũi rồi tự mình tiếp tục câu chuyện.

"Cha ta là Tiết Cẩm Sinh, một nho sĩ thông thái, từng giữ chức Thái phó của tiên đế. Tiết gia ta cũng từng là thế gia tuổi đời trăm năm, được người người trong kinh thành đeo bám kết thân."

Ta bốc ít hạt dưa để trên chiếc bàn nhỏ, gật đầu: "À, là Tiết gia bị tịch thu gia sản, ché m đầu cả nhà đó ư? Không phải cha cô bị giêt vì tội cấu kết kẻ địch rồi sao? Đã cấu kết với địch thì thôi, đằng này còn mua bán lương thảo, làm chậm trễ quân tình, khiến không ít tướng sĩ chêt đói cơ đấy, giêt là đáng lắm!"

Ta lắc đầu, nhìn thẳng vào mắt nàng. Sắc mặt nàng đột nhiên tái mét, làm ta phải ngờ vực hỏi: "Ta nói sai rồi sao?"

Nàng giận quá hoá cười: "Ta và Quý Như Phương là thanh mai trúc mã. Chàng từng là vị hôn phu của ta. Sau khi nhà ta xảy ra chuyện, hôn ước này hoàn toàn bỏ ngỏ, nhưng lòng chàng luôn hướng về ta, bao năm qua quyết không thành gia lập thất!"

"Lần này, nếu không phải cô cứu mạng chàng, thì đời nào một đứa con gái từ Phủ Bá tước như cô có thể bấu víu mối hôn sự tốt như thế! Chàng đối với cô, chỉ có biết ơn, không có tình yêu."

"Là cô cướp đi hôn sự của ta!"

Thật là mấy lời nhàm chán.

Ta ném hạt dưa vào khay, bất cẩn khiến một hạt văng trúng mặt nàng ta.

Nàng tức giận quát: "Cô giành hôn sự của ta thì thôi đi, giờ còn dám đánh ta!"

Ta bất đắc dĩ, đành lên tiếng khuyên giải: "Cô nương, cổng Phủ Bá tước có nhỏ cách mấy, cũng khá khẩm hơn cô đấy. Dù ta không thể làm Quốc công phu nhân, chẳng lẽ cô có thể sao? Sống ở đời quan trọng là biết tự lượng sức, thân thế cô như vậy, nếu đã vì Phủ Quốc công khai chi tán diệp, ngày sau cũng có thể trở thành di nương, nếu cô an phận thủ thường, thì về già cũng có thể hưởng phúc."

Đã nói đến nước này. Nếu nàng nghe lọt tai, ta cũng sẵn lòng giữ nàng ở Phủ Quốc công để chăm lo chu đáo. Chỉ là chuyện thêm một miệng ăn mà thôi. Nhưng nếu nàng mặc kệ lời khuyên nhủ, muốn vội tìm đường chêt, thì ngoài việc chuẩn bị cho nàng một cỗ quan tài đẹp mặt, ta cũng không biết làm gì hơn.

"Gả cho một phu quân không yêu mình, còn ra vẻ cao thượng gì chứ?"

Ta thở dài: "Ta đi làm Quốc công phu nhân, chứ không phải nô tỳ làm ấm giường. Ta cần chàng yêu ta làm gì? Ta là thê tử danh chính ngôn thuận, ta chỉ cần chàng tôn trọng ta."

Nàng cắn chặt môi, hốc mắt dần đỏ hoe nhưng không tài nào thốt nên lời. Bởi nàng hiểu hơn ai hết, Quý Như Phương thật sự tôn trọng ta, ngay cả đôi chim nhạn dùng để nạp thái đều là chính tay hắn săn được. Vào dịp năm mới, hắn cũng cực kỳ cung kính đến nhà thăm hỏi cha mẹ ta, trước nay chưa từng bày ra thái độ trịch thượng bề trên.

Hôn ước thì sao, thế gian nào có nhiều đôi tình nhân ái @n sâu sắc như vậy. Có thể tương kính như tân, tôn trọng lẫn nhau và đã là đáng quý lắm rồi.

Nguyên Nương lau nước mắt, nói với giọng căm hận: "Thẩm Ngọc Quỳnh, đừng hòng ta buông tha cô. Nếu không phải tại cô, ma ma sẽ không chêt. Bất kể cô thừa nhận hay không, từ đầu đến cuối cô vẫn nợ ta một mạng người."

Ta nhìn theo bóng lưng vênh váo tự đắc của nàng, mà lòng chỉ thấy đáng thương. Nhưng rồi lại ngẫm nghĩ, người đáng thương ắt có chỗ đáng trách.

Lúc ra về, Quận chúa có phần thấp thỏm tiễn bước ta, thấy thế ta bèn nắm tay nàng, mỉm cười khẽ khàng.

"Quốc công gia là biểu ca của người. Ngày sau ta gả cho chàng, thì chính là tẩu tẩu của người, con trai ta chính là cháu ruột của Quận chúa."

"Tương lai thằng bé thừa kế vị trí thế tử, cũng phải kính người ly rượu. Thằng bé là thân thế trong sạch, chứ không phải người nối dõi của loạn thần tặc tử."

Sắc mặt quận chúa nhợt nhạt thấy rõ, sau khi giật mình nghiệm ra, lập tức hành lễ tạ lỗi: "Chuyện hôm nay là ta không cân nhắc chu toàn, sau này nhất định sẽ tới cửa nhận lỗi."

Hôm sau, Nguyên Nương vẫn như thường lệ đến tìm Quận chúa vui chơi, nhưng đã bị thị vệ canh cổng cản lại.

Nàng ta điên tiết, đứng bên ngoài chửi rủa ta thậm tệ. Mắng đi mắng lại, không ngờ bị Quý Như Phương nghe thấy, còn phải chịu thêm một trận quở trách.

3.

Ngày Thất tịch, cũng là đại hôn của ta và Quý Như Phương.

Vừa bái đường xong, Nguyên Nương đã lao vào từ bên ngoài, trong tay bế theo đứa nhỏ, hai mắt đẫm lệ, quỳ dưới chân ta.

Nàng cầu xin ta uống ly trà thiếp thất của nàng, xin ta chừa cho nàng một con đường sống. Nàng khóc nức nở, hai hàng mi ướt nhoè, không mặt nhỏ đỏ bừng, trông đáng thương biết bao.

Quý Như Phương đứng bên cạnh, tay siết chặt thành đấm, dù miệng hung hăn quát mắng nhưng trong mắt thoáng qua chút xót xa: "Ai cho nàng vào đây, còn không mau ra ngoài!"

Sau khi trở về từ Phủ Quận chúa, ta đã ngầm điều tra quá khứ của hai người họ, cũng coi như tài tử sánh với giai nhân, loan phượng cùng kết duyên.

Đáng tiếc thế sự vô thường, tiểu thư thế gia rơi vào chốn phong trần, khó lòng viết tiếp chuyện tình tay ấp má kề, ngoài ra còn có một biến cố bất ngờ với vị khách không mời là ta đây.

Nàng điên cuồng dập đầu, vầng trắng noãn trầy trụa rướm máu, ô gạch xanh vuông vức đã dây đầy vết đỏ lấm tấm, lọn tóc rơi rũ rượi bên má, giờ đây thấm đượm vẻ yếu ớt lại mê hoặc.

"Đủ rồi!"

Quý Như Phương kéo Nguyên Nương dậy.

"Rốt cuộc nàng muốn làm gì?"

Nguyên Nương gạt lệ: "Dù phu quân bỏ mặc thiếp, cũng phải để tâm đ ến con chúng ta chứ. Nếu không cho thiếp danh phận, thì Hành Ca Nhi làm sao vào học đường để học đây?"

Dứt lời, nàng lại quỳ sụp xuống, "Xin chủ mẫu uống ly trà thiếp thất này của thiếp!"