Tình Như Khói Hoa

Chương 2




Anh là sinh viên trường mỹ thuật, tính cách trầm lắng, lưng luôn giắt theo bản vẽ, một mình đắm chìm trong thế giới hội họa.

Còn cậu ta là đội trưởng đội bóng đá của trường, dáng vẻ đường hoàng, tiêu sái, đi đến đâu cũng đều lan tỏa sức sống khắp nơi.

Theo lý mà nói, hai người với tính cách hoàn toàn đối lập như vậy, vốn không thể đến với nhau được. Tuy nhiên vì trái đất hình tròn, cho nên hai kẻ này rốt cuộc cũng giáp mặt, việc này âu cũng do số mệnh.

Trên đường họa cảnh trở về, anh đi ngang qua cầu trường, bị một trái bóng trên trời lao ập đến. Còn cậu ta, cứ theo thói quen nghĩa hiệp của mình mà ra tay giúp đỡ. Câu chuyện cũng từ đấy mà bắt đầu...

Tần Lam và Khâu Trạch Nhất quen nhau.

Khâu Trạch Nhất rất quan tâm đến anh, xem anh như em trai của mình vậy. Cậu ta không muốn để Tần Lam cứ thui thủi một mình, luôn kiếm cớ gọi anh ra ngoài vui đùa với mọi người. Tần Lam cũng không phải kẻ lập dị, chỉ là loại người ưa thích sự yên tĩnh, từ từ Khâu Trạch Nhất cũng nhận ra anh không hợp với những hoạt động tập thể nên cũng không miễn cưỡng nữa, có điều vẫn thường xuyên đến tìm anh ra ngoài dạo chơi. Anh cũng dần quen với sự xuất hiện của cậu ta.

Vào mùa lá đỏ ở Mãn Sơn, cậu lại kéo anh đi ngắm lá phong; đêm đông thì chợt nảy ra ý định xem mưa sao băng. Đến khi cậu ta coi anh là một phần của cuộc sống thì hình bóng cậu cũng dần dà in sâu vào lòng anh...

o0o

Tôi lặng thinh nghe anh say sưa kể chuyện. Xem ra, quãng thời gian ấy đối với anh quả thật rất đẹp, trên mặt anh ngập tràn thứ ánh sáng hạnh phúc... Lần đầu tiên tôi thấy được trên mặt một người đàn ông cũng có thể xuất hiện dáng vẻ như vậy.

Bỗng nhiên, anh ngừng kể, nét hân hoan trên mặt mờ nhạt đi, trong gạt tàn đã chất đầy tro thuốc.

- Khuya rồi, cô cần phải trở về!

Anh nhìn tôi nói, hệt như giọng điệu một người anh cả, khiến cho tôi cảm thấy vô cùng thân thiết.

Tôi chẳng muốn trở về chút nào, câu chuyện của anh đã hấp dẫn tôi, tôi muốn biết tiếp theo đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh hệt như một người đọc sách trên radio vậy, lúc người ta vừa cảm thấy hứng thú thì đột nhiên vỗ án bảo: "Muốn biết kết cuộc thế nào, mời các bạn đón nghe lần sau!"

- Nếu cô vẫn muốn nghe tiếp câu chuyện, lần sau tôi sẽ kể cho cô nghe.

Anh đã đứng dậy:

- Để tôi tiễn cô!

Anh giơ tay về phía tôi một cách tự nhiên.

Dù không biết lời hứa của anh có thể thực hiện hay không, nhưng tôi vẫn nhanh chóng rút ra một cây bút, ghi vội lên lòng bàn tay phải của anh cách thức liên lạc.

Anh khẽ nhướng mày, nhìn dòng chữ nhỏ nhắn xinh đẹp trên tay: "Lê Nhã Kỳ?"

Rồi anh nhìn tôi cười:

- Trò chuyện cả buổi, đến tên của nhau mà chúng ta còn chưa biết, tôi là Tần Lam.

- Hôm nay thật cảm ơn cô!

Anh tiễn tôi ra khỏi quán bar, lại đón cho tôi một chiếc taxi.

- Cảm ơn tôi ư?

Tôi ngạc nhiên.

- Người nên cảm ơn phải là tôi mới đúng chứ!

- Có qua có lại thôi.

Anh cười, thay tôi đóng cửa xe lại.

Sau buổi trò chuyện với cô, anh cảm giác thật thanh thản. Đã lâu lắm rồi anh chưa mở lòng mình với ai như vậy.

Xe chầm chậm chuyển bánh, tôi lưu luyến nhìn anh, trỏ trỏ vào lòng bàn tay.

Anh hiểu ý gật đầu.