Tình Như Khói Hoa

Chương 12




- Anh đi đâu?!

Lưu Di chặn lấy cửa phòng ngủ, không cho cậu ra ngoài. Cô biết nhất định là cậu đi tìm Tần Lam!!

- Tránh ra!

Đôi tròng mắt đen láy của Trạch Nhất bừng lên ngọn lửa phẫn nộ. Lưu Di lần đầu tiên trông thấy Trạch Nhất giận dữ như vậy, nhất thời hóa ra ngây người.

Thô bạo đẩy cô ra, Trạch Nhất rời khỏi phòng ngủ.

Mãi đến khi nghe được tiếng cửa lớn đóng sầm lại, Lưu Di mới choàng tỉnh. Không! Cô tuyệt đối sẽ không để bọn họ ở cùng nhau!! Cô lập tức bám theo Trạch Nhất chạy ra khỏi cửa.

- Trạch Nhất! Tiểu Di! Muộn như vậy còn đi đâu thế?

Đằng sau, tiếng gọi của mẹ truyền đến, thế nhưng Trạch Nhất chẳng hề nghe thấy, ý niệm duy nhất trong đầu cậu bây giờ chính là được trông thấy Tần Lam!

Lưu Di bắt lấy một chiếc taxi đuổi theo sau xe máy của Trạch Nhất...

o0o

Bước ngơ ngẩn trên đường, Tần Lam trông hệt như một u hồn.

Xe đến xe đi, người qua người lại, đứng giữa ngã tư đường, Tần Lam mê man mất phương hướng. Anh muốn đi đâu? Anh đang tìm kiếm gì? Đầu óc trống rỗng... Anh ngây dại đứng ở một đầu vạch qua đường, nhìn đèn đỏ, đèn xanh, đèn vàng lấp loáng giao nhau, nhưng bước chân lại không hề chuyển động lấy nửa bước.

Trạch Nhất không ngừng gia tăng tốc độ, phóng xe như tên bay. Tần Lam... Tần Lam... đợi tôi... Trước mắt cậu hiện ra một gương mặt tái nhợt, chính là Tần Lam!! Siết chặt phanh, xe máy phát ra tiếng thắng rít chói tai. Sao anh ta lại ở chốn này! Nơi này cách chỗ Tần Lam ở phải đến nửa giờ đi xe! Anh ta đến được đây bằng cách nào? Chẳng lẽ... Nhìn gương mặt tái nhợt, đôi mắt thất thần của anh, Trạch Nhất bất chợt hiểu rõ tất cả... Chẳng lẽ anh đã đi lâu như vậy trong bộ dạng thế này ư? Gió lạnh như vậy mà anh chỉ mặc độc một chiếc áo sơ mi mỏng manh!

Bỏ lại xe máy, Trạch Nhất chạy về phía Tần Lam đang đứng bên kia đường.

- Lam!!

Cậu gọi tên anh, lo lắng nhìn chiếc đèn màu đỏ đang hiển thị lệnh cấm sang đường.

Là ai? Là ai đang gọi anh? Tần Lam cuối cùng cũng có chút phản ứng, nhìn về phía bên kia.

Trạch Nhất! Đôi mắt Tần Lam rốt cuộc cũng có chút ánh sáng.

- Trạch...

- Đứng tại đó đi, đừng cử động!

Trạch Nhất hoảng kinh nhìn Tần Lam vừa bước xuống lòng đường lại bị một dòng xe nườm nượp như mắc cưởi ép cho quay trở lại. Trạch Nhất vừa để tâm tránh né dòng xe hối hả ấy vừa bước về phía anh. Cậu không thể chờ đợi nữa, không thể chờ đợi lâu hơn để được ôm anh vào lòng và nói với anh rằng, cậu yêu anh!

- Khâu Trạch Nhất, anh sẽ hối hận!!

Giọng nói của Lưu Di hệt như ma chú, xé toang bầu trời đêm, xé toang con đường thênh thang, ầm ĩ tiếng xe cộ mà truyền vào tai Trạch Nhất và Tần Lam.

Chỉ thấy Lưu Di như hóa điên, nhảy lên con đường cao tốc, lao thẳng vào một chiếc xe tải đang chạy với tốc độ cực nhanh.

- Không được!!

Trạch Nhất trở chân chạy về phía cô.

- Két

~~! Aaaa!!!!

Tiếng phanh xe thật lớn hòa cùng tiếng người nhao nhao hét lên sợ hãi.

Điều lạ là Tần Lam không nghe lọt bất cứ thanh âm nào, trong mắt anh lúc này chỉ thấy mỗi Trạch Nhất.

Cậu nhẹ nhàng bay lên, vẽ ra một đường vòng cung tuyệt đẹp trên không trung rồi rơi xuống một nơi cách chỗ anh không xa. Đôi mắt cậu nhìn về phía anh, dường như muốn nhắn nhủ điều gì đó...

Tần Lam đờ đẫn bước đến bên cạnh nhìn cậu. Thời gian phảng phất như ngừng lại... Hít thở... Hít thở... Cố gắng hít thở... Tần Lam cảm giác không khí vô cùng loãng, anh phải cố gắng hít thở mới có thể đè nén cơn đau đang xé nát lồng ngực. Anh ngồi xoạc xuống, cầm lấy tay cậu. Bàn tay thật ấm áp...

- ... Lam... Tôi... Yêu...

Ánh mắt Trạch Nhất rã rời, mỗi từ thốt lên đều ọc ra một ngụm đầy máu tươi... Nhìn khẩu hình của cậu, Tần Lam biết câu Trạch Nhất định nói chính là: - Tôi yêu cậu!

- Tôi cũng yêu anh...

Ôm lấy thân thể dần lạnh như băng của Trạch Nhất, máu tươi thấm đẫm trên lần áo sơ mi trắng tinh của Tần Lam trông như những đóa hoa đỏ tươi chói lọi đang rộ nở...

o0o

Một dòng nước mắt trong suốt lăn qua bờ má trơn bóng của anh...

Đôi mắt tôi sớm đã ướt nhòe, cổ họng nghẹn ngào. Tôi bất giác ngồi xuống bên cạnh anh, dùng đôi tay yếu ớt, mảnh mai của mình mà ôm lấy anh. Anh thuận thế ngả đầu lên vai tôi, một làn hơi âm ẩm nóng hổi thiêu đốt da thịt tôi. Anh tựa như một đứa trẻ bất lực đang tìm nơi dựa dẫm, run rẩy... Điều tôi có thể làm được lúc này chỉ là ôm chặt lấy anh. Tôi cũng không biết vì sao mình lại trở nên lớn mật như thế, dám ngang nhiên ôm một gã đàn ông có thể xem là còn xa lạ, để mặc anh khóc trong lòng mình. Tôi chỉ biết, giờ phút này, anh đang cần tôi!

Bất chợt, anh hôn lên môi tôi.

Hệt như một kẻ đói khát đang tìm kiếm nguồn nước trong sa mạc, anh xâm chiếm sự phòng vệ của tôi như thể cướp bóc rồi hút lấy chất nước trong miệng tôi. Tôi kinh ngạc trợn mắt nhìn anh, quên cả việc chống cự. Tôi không tài nào hiểu được một người con trai mới phút trước còn yếu ớt như trẻ nhỏ sao lại hóa thành một tên cường đạo mạnh mẽ, ngang ngược tước đi nụ hôn đầu của tôi như thế.

Nhìn gương mặt của anh ở một khoảng cách gần đến vậy, trái tim của tôi đang loạn nhịp, trong mắt, trong đầu chỉ còn lại mỗi hình dáng của anh...