Tình Nhân Tuổi 18

Quyển 2 - Chương 7: Giật gân




" ngay bây giờ đi xin nghỉ, anh sẽ cho gấp đôi tiền thưởng!" hắn đưa ra một điều kiện tương đương, chờ cô đầu hàng!

"ai muốn tiền của anh, em muốn thông qua sự nỗ lực của bản thân để kiếm tiền thôi!" cô trừng mắt, quay người muốn tiếp tục mang cái hộp kia đi! "em mang cái hộp này đến nghiện rồi sao?" hắn gần như nghiến răng nghiến lợi hỏi cô!

"cái này không phải là công việc anh sắp xếp cho em sao?" cô vừa nâng cái hộp vừa lầm bẩm nói!

Hắn không để ý lời lầm bầm của cô, nghi ngờ hỏi: "anh lúc nào bảo em làm loại công việc này?"

"... tính ra thì anh chưa nói..." dù sao tất cả đều phải nhẫn nại, đây là sự lựa chọn của cô! Dùng sức bê cái hộp lên, đi tới phòng tiện ích!

Thật sự không lay chuyển được người phụ nữ này, Thang Duy Thạc một bước đoạt lấy cái hộp trong tay cô nhanh bước đi!

Vũ Tình kinh ngạc nhìn người phía trước, hắn...hắn vậy mà giúp cô bê cái hộp kia?

Đôi mắt linh hoạt lần nữa nhìn xung quanh hành lang, vẫn tốt quá, không có người nào đi ra!

Thang Duy Thạc không thể nhịn được nữa, cuối cùng không thẻ không sử dụng đòn sát thủ, lạnh lùng nói, nếu như cô không xin phép, thì tháng này cũng không lấy được tiền thưởng!

Ban đầu cô tưởng mình nghe nhầm, nhưng sau đó hắn nhắc lại lần nữa, cô không thể không xin phép rời khỏi công ty!

Hai đứa bé kia, lúc đầu cũng không rõ sinh nhật là gì!

Nhưng khi chứng kiến baba bưng ra chiếu bánh ga-tô xinh xắn, hai đứa bé kia mới hưng phấn đứng dậy!

"Tiểu Bác, em hiểu rồi, sinh nhật là phải ăn bánh ga-tô, thổi nến đúng không?" Nhạc Nhạc lo lắng bắt tay vào làm, hưng phấn nói!

Tiểu bác dùng sức gật đâu, trả  lời em gái!

Thang Duy Thạc đốt 5 ngọn nến xong, sau đó sờ sờ đầu con gái. "Tới đây, bảo bối của ba mẹ! bây giờ nhắm mắt lại rồi ước đi!"

"Ước gì ạ!" Tiểu Bác và Nhạc Nhạc lập tức hỏi!

"Chính là nhắm mắt lại, nghĩ tới điều con muốn nhất, hoặc là những điều tốt nhất con muốn xẩy ra!" Thang Duy Thạc dùng giọng điệu rất nhỏ nhẹ, đưa bọn trẻ từng bước một mang vào thế giới "nguyện vọng"

Hai đứa bé kia mắt nhắm lại sau đó dùng giọng nói trẻ con thay phiên nhau nói: "Xon muốn có một em trai hoặc một em gái, như vậy con có thể làm chị rồi!"

Thang Duy Thạc và Vũ Tình không khỏi bốn mắt nhìn nhau, lập tức mặt Vũ Tình rất không tự nhiên, mà hắn thì hai mắt không nhúc nhích nhìn chằm chằm cô.

Sinh em trai em gái cho Nhạc Nhạc, không sai, tâm nguyện này của con gái, hắn rất đồng ý muốn thực hiện!

"Tiểu Bác muốn cùng với baba, mẹ và Nhạc Nhạc sống bên nhau! Còn nữa, hi vọng sau này Nhạc Nhạc sẽ không ức hiếp Tiểu Bác nữa!"

"Được rồi, sau này Nhạc nhạc sẽ không ức hiếp anh nữa!" Gương mặt búp bê đối diện mỉm cười. nhắm mắt lại đồng ý với anh trai! "Tốt lắm, có thể mở hai mắt ra rồi, thổi nến nào!" Thang Duy Thạc mỉm cười chỉ huy!

Hai đứa bé cùng lúc dùng sức thổi tắt tất cả mấy ngọn nến!

Thang Duy Thạc không hổ danh là tổng giám đốc của một công ty lớn, haha, cả buổi tiệc sinh nhật đều bị hắn an bài, càng tăng thêm tình cảm.

Thang Duy Thạc đi tới bên người Vũ Tình, từ sau lưng ôm lấy thân thể của cô, "Tiểu Bác, Nhạc Nhạc, các con phải nhớ rõ đó, chính ngày này 5 năm trước, mẹ của các con đã sinh ra các con, vì vậy, mau tới đây hôn mẹ, cảm ơn mẹ đi!"

Ánh mắt của Vũ Tình đột nhiên trở nên có vài phần né tránh, bắt buộc chính mình trấn tĩnh, đem tất cả những thứ này trở thành sự thật, nhắm hai mắt lại che giấu tổn thương, lại mở mắt ra, lúc này lông mi đã ước nhẹp

Không cho cô nhiều thời gian để buồn phiền, hai nụ hôn ấm nóng lần lượt dán lên hai gò má của cô!

"Mẹ, cảm ơn mẹ!"

"Mẹ, cảm ơn mẹ!"

Hai đứa trẻ, còn không không nói nhiều, đơn thuần là "cảm ơn", đã làm cho Vũ Tình xúc động nước mắt vui mừng đã chảy ra.

Sau khi lừa hai đứa trẻ đi ngủ, Vũ Tình trở về phòng ngủ!

Vừa mới nằm trên giường, một đôi tay to khỏe liền ôm lấy cô.

Khi cô chưa kịp giãy dụa, hắn đột nhiên nói ra một câu. "mới vừa rồi trong mắt em hiện đầy âu sầu, có thể nói với anh, chuyện gì làm cho em âu sầu như thế?"

Cô nhắm mắt lại trốn tránh, giả vờ buồn ngủ. "Lời của con nói quá xúc động, ai da, em buồn ngủ rồi!"

Đôi mắt sắc bén chăm chú nhìn làm cô bối rối, không đúng, cô nhất định có chuyện gì đó đang gạt hắn, "Em không muốn nói sao?"

"..." trả lời là sự im lặng!

Vũ Tình nhắm chặt mắt lại, nhớ lại chuyện kia cùng duyên phận mỏng với con gái của cô.

Thang Duy Thạc sau một hồi nhìn cô, mới chuyển ánh mắt đi nới khác,. Chết tiệt, người phụ nữ này nhất định có chuyện gì đó giấu hắn. nhưng có thể là chuyện gì?

Mỗi ngày vào buổi trưa, cô đều phải ra ngoài mua đồ ăn trưa. "Đều là Thang Duy Thạc, tại sao không đưa mấy nhân viên trong căng tin làm đồ ăn ngon một chút, như thế cũng không cần cô mỗi ngày phải ra ngoài đi mua đồ ăn!"

Cô vừa đi vừa lầm bầm, tối hôm nay về nhà nhất định phải cùng hắn bàn bạc về vấn đề "thức ăn căng tin" mới được.

Có lẽ cô quá nhập tâm cho nên không nhìn thấy người đi tới trước mặt! "bính" một tiếng, làm cho nước sốt trong cặp lồng bắn ra rơi trúng eo đối phương!

Chỉ nhìn thấy trên chiếc áo T-shirt nhuộm màu nâu đỏ

"A, xin lỗi, xin lỗi!" Cô không dám nhìn trực tiếp người trước mặt khom lưng xin lỗi!

"Cô à, chúng ta thật là có duyên đó, lại gặp mặt một lần nữa!" Trên đầu cô vang lên một giọng nói nghẹ nhàng khoan khoái.