Tình Nhân Tuổi 18

Quyển 2 - Chương 42: Giật mình và cảm động




Đàm phán với công ty phía nam coi như thuận lợi, hoàn thành nhiệm vụ đúng hạn rồi trở lại Đài Bắc!

Vũ Tình không nói trước cho Thang Duy Thạc, cô muốn cho cha con hắn một niềm vui!

Nhưng cô vừa mở cửa nhà ra, ngược lại là bọn họ cho cô một niềm vui 'Thật lớn'!

Vớ chân bốc mùi ở khắp nơi, những quả banh nằm nơi nơi trên sàn nhà, xếp gỗ, khắp nơi toàn là đồ chơi của con nít! Hộp bánh ngọt ăn còn lại trên bàn, trên mâm hoa quả còn lưu lại vệt nước trái cây.

Lúc đi vào trong phòng, cảnh tượng không tuyệt hơn phòng khách là mấy!

Chăn chất thành núi to nhỏ nằm ở trên giường, gối thì nằm la liệt như 'núi nhỏ'. Sàn nhà âu phục và cà vạt của hắn khắp nơi!

Vũ Tình nghiêm mặt đi vào phòng lũ trẻ, cũng thế, chăn không sắp lại, sàn nhà đầy đồ ăn vặt đầy màu sắc!

Mắt mở càng lớn, cô muốn choáng váng ngất xỉu!

'Cách' một âm thanh vang lên, cửa mở ra, người tới động tác rất chậm và đi từ từ tới!

Nghe âm thanh, Vũ Tình cũng biết là Dì Vương đến!

"Trời ạ, sao lại loạn như vậy? Có phải muốn bà già này chết sớm không? Kiếm phần tiền công này thật không dễ dàng, ai ~~" Dì Vương cũng không biết trong nhà có người, nhìn nhà cửa bừa bãi lớn tiếng oán giận!

Vũ Tình đi xuống cầu thang, xin lỗi nói: "Dì Vương, hôm nay không cần má dọn dẹp, để con dọn dẹp là được rồi!"

Dì Vương đang cằn nhằn thì thầm bỗng giật mình im lặng, sắc mặt ửng đỏ ngẩng đầu nhìn Vũ Tình. "Ai, cô ở nhà à, mà nè~~ cô nghe thấy hả, ai da~~" Dì Vương lộ ra một xin lỗi nụ cười!

Vũ Tình nhẹ nhàng cười, cũng xin lỗi nói: "Bọn họ thật là đáng ghét, ngoài oán giận, con không lời nào để nói!"

"Ai ~ cũng không sao! Cô không biết đâu, mấy ngày nay dì mỗi ngày đều đến dọn dẹp, nhưng mỗi ngày đều loạn như vậy!

Cậu chủ cũng có ý nói cho tôi, nói chỉ cần tôi nấu cơm tối là được rồi, phòng không cần thu dọn, kêu tôi sớm về nhà chăm sóc bạn già! Trời ạ, nếu không phải tôi mấy ngày nay dọn dẹp lại, phòng đã thành thùng rác rồi!"

"Thiệt là, bọn họ đều là máy chế tạo rác!" Vũ Tình lấy thau, ném tất cả vớ, quần áo bẩn vào thau!

Nhìn mấy đôi vớ trong thau mười, Vũ Tình nghi ngờ!

Mỗi ngày Dì Vương đều có dọn dẹp, nhưng sao một ngày bọn họ đi nhiều vớ như vậy?

Bọn họ rốt cuộc có bao nhiêu chân?

Nhìn ra nghi vấn của Vũ Tình, Dì Vương thở dài nói: "Lúc trước tôi cũng nghi ngờ như thế, nhưng mà ngày hôm sau tôi đến đều lại nhiều tất bẩn như vậy! Về sau tôi mới biết được, bọn họ ở trong phòng đá bóng đó!

Ai ~ cha con ba người bọn họ thích sạch sẽ, ra mồ hôi liền đổi vớ!"

Nói tới chuyện này, Dì Vương chỉ chỉ lên gác. "Cô xem đèn thủy tinh đi......"

Vũ Tình nhìn theo ngón tay, ấy, đèn thủy tinh không còn nữa? Trên đó chỉ còn một bóng đèn! "Đèn vỡ à?"

Dì Vương dùng sức gật đầu, tố cáo nói: "Tại phòng này cậu chủ, lúc làm mẫu cho lũ trẻ, một chân đã đá bóng lên đèn thủy tinh!"

"A? Vậy bọn họ có bị thương gì không?" Lòng Vũ Tình cả kinh, đèn thủy tinh rất lớn, nếu rơi xuống rớt vào người không giỡn được đâu~!

"Không, ba cha con bọn họ đều không sao, làm sao có thể bị rớt vào người! Chỉ tôi đây thấy cảnh đó, sợ tới mức thiếu chút nữa té xỉu!" Dì Vương khẽ vuốt mặt nói!

Không ai bị thương, cô thở phào nhẹ nhõm!

Mà ~ thiệt là, cô hoàn toàn phục bọn họ!

Dì Vương nhìn cô gái trước mắt, thật là thích ~ xem ra cậu chủ nhà bọn họ lần này tính tìm được người con gái tốt rồi!

Bà cũng coi như nhìn bọn họ, theo suốt một chặng đường dài từ cãi nhau ầm ĩ đến ngọt ngào hôm nay.

Thật hy vọng bọn họ sẽ nhanh đám cưới, lũ trẻ cũng có thân phận chính thức! Mà Nhạc Nhạc bây giờ vẫn còn theo họ mẹ!

Bà cũng gấp gáp lắm, mặc kệ có phải con mình hay không. "Hai người khi nào thì kết hôn, nhanh kết hôn đi, tôi cũng sốt ruột lắm rồi ~!"

Kết hôn? Vũ Tình cười khổ một chút." Còn chưa bàn về vấn đề này, tình cảnh bây giờ cũng không khác kết hôn lắm đâu?"

"Tuy rằng kết hôn chỉ là hình thức, nhưng là một chuyện không thể thiếu! Người phụ nữ, vẫn cần có danh phận mới có bảo đảm ~"

Đối mặt với đề tài này, Vũ Tình không biết đáp lại như thế nào!

"Bây giờ phu nhân và tiên sinh đều ở nước ngoài, chờ bọn họ về sẽ kêu cậu chủ nói với ba mẹ, để cậu chủ cưới cô!"

Vũ Tình vẫn lại thản nhiên cười, sau đó đem ánh mắt di chuyển đi nơi khác. "Dì Vương, hôm nay dì mua đồ ăn nhiều như vậy! Hôm nay con nấu cơm, dì ở lại ăn cơm chiều nha ~!"

"Hãy để tôi làm, cô mới đi công tác mới về, hãy nghỉ ngơi cho khỏe một chút!"

Vũ Tình dùng sức lắc đầu, sau đó đoạt lấy đồ trên tay Dì Vương. "Không có sao đâu, con thật không mệt!"

Thấy thế, Dì Vương cũng không nói cứng rắn nữa. "Nếu cô không cần tôi, tôi đây về nhà vậy!"

"Ở lại ăn xong cơm chiều rồi hãy đi!" Vũ Tình khách khí giữ lại!

Dì Vương cười lắc đầu, đưa đồ rồi hướng phía cửa đi tới. "Không được, tôi có bạn già còn chờ tôi về nhà!"

Vũ Tình tiễn Dì Vương ra cửa, sau đó vén ống tay áo bắt đầu dọn dẹp phòng!

Tuy rằng nhìn thấy cả phòng loạn hết cả lên, cô thật giận dữ, nhưng đây là gia đình. Trong lúc dọn dẹp lại phòng, cô có thể cảm thụ được sự ngọt ngào.

Vừa mới đem quần áo tẩy và phơi nắng trên sân thượng, cô một chút cũng không nghỉ ngơi tiến vào nhà bếp.

Thang Duy Thạc và hai con vừa mới đi vào nhà, iền có cảm giác thật khang khác.

Trời ạ, vừa vào cửa hắn liền cảm nhận được hơi thở của cô. Cho dù không cần xem, hắn cũng biết cô đã về: "Nhạc Nhạc, Tiểu Bác, mẹ con đã về rồi!"

Hai đứa nhỏ nhớ mẹ quá, hét lên một tiếng, giầy cũng không cởi, trực tiếp chạy vào nhà bếp.

"Mẹ..."

"Mẹ..."

Vũ Tình mới chui ra từ nhà bếp, liền bị hai con hạ gục, ba mẹ con cùng ngã xuống đất.

Nhạc Nhạc và Tiểu Bác như hai con hổ nhỏ đói khát, ấn mẹ xuống, hôn mẹ đến ướt cả mặt mày.

Nhất thời, 'bo bo' vang lên liên tiếp.

Vũ Tình bị bắt nằm ở trên sàn nhà, bị hai cục cưng đè không thể thở được: "Ha ha, nhột quá, ngoan ngoãn đứng lên nào!"

"Không đâu, muốn hôn mẹ, muốn hôn mẹ!" Nhạc Nhạc ngang ngược nói.

Tiểu Bác tuy không điên cuồng như Nhạc Nhạc, nhưng cũng đi theo giúp vui.

Hôn xong, bắt đầu xoa mặt mẹ: "Oa...ha ha....các con bỏ qua cho mẹ đi, thật là rất nhột mà, a...." Vũ Tình cười to tránh né công kích, cằm rút vào trong cổ.

Thang Duy Thạc khóe miệng cười tươi, đi đến bên họ. Nhìn thấy bà xã bị hai con hổ ức hiếp quá mức, thật đau lòng.

Thân thể hơi cúi xuống, vươn hai tay mỗi tay nắm cổ áo một đứa, sau đó nhẹ nhàng nhấc lên ....

Thân thể hai đứa bé treo trong không trung, hai tay hai chân quơ quào. "Không thích, khụ khụ...."

Giống như rác, quăng hai bảo bối qua một bên.

Bùm...

Bùm...

Nhạc Nhạc và Tiểu bác buồn cười té trên mặt đất, thật ra là hơn phân nửa là do bọn họ tự ngã xuống.

"Oa, ba hư quá!" Nhạc Nhạc ngồi dưới đất hướng về ba hét to.

"Ba, ba thiệt là! Chúng con chỉ có một mạng, không chịu nổi ba hành hạ như vậy đâu!" Tiểu Bác đứng lên, phủi phủi mông. Vũ Tình ngồi dậy nhìn người trước mặt, lúc này ánh mắt của cô không rời đi đâu.

Cô nghĩ tới hắn, nghĩ tới ánh mắt thâm thúy của hắn, nghĩ tới sống mũi cao cao của hắn, nghĩ hắn luôn khiến cô run rẩy đôi môi.

Thang Duy Thạc nhìn sàn nhà có người phụ nữ kia, không nhịn được nuốt nước miếng.

Nhìn dáng vẻ kích động của hắn, cô không nhịn được cười thẹn thùng. "....."

Thang Duy Thạc nhẹ nhàng liếm đôi môi mỏng khô khốc, vươn tay về phía cô.

Vũ Tình đỏ bừng mặt, giống như tiểu công chúa nâng tay lên, bỏ vào tay hắn.

Hắn dùng một lực nhẹ, thân thể Vũ Tình trong nháy mắt bị kéo, ngã vào trong lòng hắn.

Vũ Tình sờ sờ cái mũi đang bị đụng phải, ánh mắt có hơi nước mờ mờ gắt gao nhìn hắn. trời ạ, khi nào thì ác ma biến thành hoàng tử? điều này khiến cô gần như té xỉu.

"Cô gái, có thể chỉnh lại quần áo không, em lộ ra cảnh tuyết trắng mềm mại như vậy, sẽ làm anh không khống chế được mình. Trời ơi, không phải em cố ý chứ, muốn anh bây giờ liền ôm em về phòng à?" Thang Duy Thạc vùi mặt vào cổ cô, dùng âm thanh chỉ để cho hai người nghe mà thôi.

Cái gì? Quần áo của cô hở? Lập tức cúi đầu kiểm tra mình. Quả nhiên, hàng nút áo trên người cô không biết bị hai tiểu bảo bối làm bung từ khi nào, cảnh mềm mại bên trong cũng lộ hết ra ngoài.

Trời ạ, cô...!

Lập tức sửa sang lại quần áo, ánh mắt tức giận thẳng hướng về phía cục cưng.

Nhưng không chờ cô đặt câu hỏi, Nhạc Nhạc liền chu môi đỏ mọng lên, mắt to đỏ bừng nhìn mẹ: "Mẹ, mẹ vì sai giờ mới về? Con còn tưởng mẹ bỏ Nhạc Nhạc rồi? con thương mẹ lắm, nếu mẹ không về, Nhạc Nhạc sẽ chết mất..."

Tiểu Bác nghe được lời em gái nói, thân thể ngã về phía sau vài bước.

"Trời ơi? Nhạc Nhạc thật chịu không nổi em đó, động tí là đòi chết à?"

"Đáng ghét, em nói chuyện với mẹ, anh đừng có xen vào!" Nhạc Nhạc hướng anh trai le lưỡi.

Tiểu Bác nựng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô một chút, giễu cợt nói: "Lại muốn khóc nữa, quỷ thích khóc!"

"Không phải, em không phải là quỷ thích khóc!" Nhạc Nhạc lau nước mắt vừa mới trào ra, miệng thật cứng rắn nói.

Tiểu Bác nhịn cười, cố ý khiêu khích nói: "Vậy em không khóc nữa, cho anh xem!"

Nhạc Nhạc bị khích, hất khuôn mặt nhỏ nhắn nói: "Được thôi, em tuyệt đối sẽ không khóc!"

Tiểu Bác hướng ba mẹ lộ ra một nụ cười thắng lợi, ha ha, nó không phải quá giỏi sao?

Thật ra nó cũng là bị buộc phải như vậy, phải biết rằng nó và em gái mỗi ngày đều như hình với bóng. ở chung một phòng, trong một nhà trẻ.

Mấy ngày nay cô nhóc này khóc suốt, khóc đến nỗi khiến nó choáng váng đầu óc.

Nhưng ba của nó là người ngu ngốc, bị con bé này nuốt chửng.

Ai.........cho nên, nó chỉ có thể dựa vào chính mình, tự mình bảo vệ lỗ tai và đầu.

Vũ Tình và Thang Duy Thạc nhìn nhau cười, cục cưng của bọn họ, đều không phải thông minh bình thường.

------------------------------

Trong lúc ăn cơm, Vũ Tình mới chú ý tới hai cái bím tóc trên đầu con gái, nhìn sơ...cũng thật đáng yêu.

Hai cái bím tóc, một bên thô thô gần lõ tai phía trên, một bên tinh tế ôm gọn cái ót.

Một cao một thấp, một trước một sau. Khiến bảo bối xinh đẹp của cô đến buồn cười, Vũ Tình nhịn xuống chợt cười xúc động, nuốt miếng cơm xuống: "Duy Thạc, dì Vương làm tóc cho con sao?"

Lời nói ra khỏi miệng, ba cha con đồng thời nhìn về phía Vũ Tình.

Tiểu Bác khó nhịn cười, nóng lòng muốn nói cho mẹ, ai là người làm tóc Nhạc Nhạc.

Nhưng lại thấy ba nhìn chằm chằm vào nó, đành phải ngậm miệng lại.

Thang Duy Thạc căng thẳng nhìn Vũ Tình, căng thẳng đến nỗi quên khép miệng lại. Trời ơi, chuyện này, không muốn cô biết đâu!

Nhạc Nhạc thì lại là vẻ mặt hưng phấn nhìn mẹ, cố ý lắc lắc đầu: "Mẹ, xem bím tóc con đẹp hả?"

Nhịn cười, nghiêm trang gật đầu: "Đẹp!"

Thang Duy Thạc kìm lòng chẳng đặng, kiêu ngạo thẳng lưng: "Khụ..."

"Làm sao vậy, anh bị cảm à?" vốn là người không biết chân tướng, nên la lắng nhìn về phía Thang Duy Thạc.

"Không...cơ thể của anh không sao, buổi tối em sẽ biết thôi" Thang Duy Thạc chớp mắt, mờ ám nói.

Vũ Tình trách cứ đá hắn một cước, thật nghiêm túc liếc mắt. ghét nhất hắn ở điểm ấy, trước mặt các con còn nói lung tung.

Nhạc Nhạc được mẹ khích lệ, thật hưng phấn, càng yêu quý bím tóc trên đầu: "Mẹ, về sau con còn muốn ba làm tóc cho con nữa, ha ha..."

"Phì..."

"Phì..."

Hai người đồng thời phun hết thức ăn trong miệng ra.

Vũ Tình kinh ngạc nhìn Thang Duy Thạc, ánh mắt mở như bóng đèn lớn.

"Cái gì? Là anh làm tóc cho con?"

Thang Duy Thạc xấu hổ đỏ mặt, ánh mắt không được tự nhiên, hàm hồ nói: "Ừ..."

Vũ Tình không thể tin được, đúng không thể tin được: "Đúng? Điều này sao có thể?"

"Là ba làm tóc cho Nhạc Nhạc, thầy cô giáo ở nhà trẻ cn nói, ba thật là lợi hại!" Nhạc Nhạc thật tự hào nói.

Nhưng Thang Duy Thạc giật mình, cơ hồ ngây dại nói: "Nhạc Nhạc, ba có nói con không thể nói lung tung mà?"

"Nhưng thầy cô hỏi, là ai làm tóc cho con, có phải tự mình làm hay không? Ba mẹ và thầy cô dạy Nhạc Nhạc không được nói dối, con đương nhiên phải nói thật!" Nhạc Nhạc nói ngay thẳng, khuôn mặt nhỏ nhắn giương cao lên.

Thang Duy Thạc chịu thua, thật mất mặt cúi đầu. trời ơi, trách không được mấy ngày nay đưa con đi nhà trẻ, liền cảm thấy ánh mắt kì lạ của thầy cô.

Vũ Tình bỗng cầm tay hắn. dùng sức nắm chặt.

Thang Duy Thạc nâng mắt lên, nhìn thấy ánh mắt cảm động của cô: "Em không cần nhin, muốn cười cứ cười đi!"

"Không, Thang Duy Thạc, anh khiến em rất cảm động!" đường đường là tổng giám đốc công ty, thế nhưng có thể làm đến nước này, cô còn muốn yêu cầu cái gì?

Thang Duy Thạc nghe được cô nói lại càng không biết xấu hổ, nói lung tung: "Không gì, còn không phải vì bị nhóc quỷ tra tân. Nói cho em biết, em đã về, chuyện của hai cn đều là chuyện của em, đừng cho chúng làm phiền anh nữa!"

Vũ Tình cười một tiếng, phối hợp gật đầu: "Đúng thế, em đã về thì mọi chuyện đều của em, anh đi kiếm tiền nuôi gia đình là tốt rồi!"

Người đàn ông tình cảm và dịu dàng như vậy, cô có thể buông tay sao?