Tình Nhân Tuổi 18

Quyển 2 - Chương 40: Khơi dậy hứng thú




Thông qua hướng dẫn của tổng giám đốc qua điện thoại, bọn họ tìm được một nhà hàng chính tông.

Quả nhiên nơi này làm ăn đặc biệt náo nhiệt, xuyên qua cửa sổ sát đất chỉ thấy bên trong đông nghìn nghịt người!

"Chúng ta tìm đúng nơi rồi, nhất định là ăn ngon lắm!" Sau khi tìm chỗ đậu xe, Đoạn Tuấn Hi thật tự nhiên cầm tay cô, đi vào nhà hàng!

"Tiên sinh, tiểu thư, xin hỏi chỉ có hai vị sao?" Người nữ tiếp tân trẻ tuổi, lễ phép hỏi. Nhưng nhìn trán cô tiếp tân lấm tấm mồ hôi, cũng biết cô rất bận bịu rồi!

"Đúng vậy!" Đoạn Tuấn Hi nhẹ nhàng gật đầu! Mà chỉ một động tác đơn giản này, lại mang đến không ít âm thanh tán thưởng!

"Ôi, người đàn ông này thật đẹp trai ~"

"Đúng thế, đúng thế –, anh ấy đang nhìn tôi phải không?"

"Không biết xấu hổ, anh ấy đang nhìn tôi mới đúng?"

Vài cô bé hơn mười mấy tuổi, không chút nào che dấu lớn tiếng nói.

Hơn nữa giống như sợ Đoạn Tuấn Hi không nghe thấy, càng thêm lớn tiếng nói!

Vũ Tình không nhịn được bội phục dũng khí của mấy cô bé, ha ha, chẳng lẽ các cô bé bây giờ đã điên cuồng đến nước này sao?

Hay căn bản là cô quá bảo thủ, cô bé chỉ muốn biểu đạt những gì mình thích, chắc điều đó là bình thường?

Ai ~ mình giờ đã già rồi, không thể theo nổi cảm nhận suy nghĩ của các cô gái trẻ bây giờ!

Nơi này làm ăn rất phát đạt, phát đạt đến tất cả bàn đều có người!

Nhưng, vận may bọn họ không tệ, vừa mới đợi, lập tức cách đó không xa liền có một bàn ăn xong rời đi!

Đang chờ đợi chừng vài phút, một người nhanh chóng đem nồi lẩu lên, ngay sau đó là chân heo được đem lên,

"Ngon ~ so với Đài Bắc hương vị thật khác, đúng là ăn ngon cực kì!" Vũ Tình ăn một miếng thịt viên, hai mắt hưng phấn mở to.

Nhìn thấy dáng vẻ vui vẻ của cô, Đoạn Tuấn Hi tim chợt chùng xuống!

Tóc rối tung được cô tùy ý cột thành đuôi ngựa, vài sợi tóc trên trán của cô đong đưa nhẹ nhàng, mà chút này cũng mê hoặc trái tim hắn! Trời ạ, cô đúng là mỹ nữ Đông Phương!

Mà hắn từ trước tới giờ, trong toàn bộ bữa tối, hai mắt hầu như không rời khỏi cô!

Vũ Tình đang vùi đầu ăn, bỗng cảm thấy được ánh mắt đối diện nóng rực. Cẩn thận ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy hắn nhìn chăm chú vào mình.

Loại cảm giác này thật đặc biệt, không được tự nhiên khiến mặt cô đỏ hồng! "Này, anh sao lại không ăn đồ, không phù hợp khẩu vị của anh sao?"

"À anh ăn mà!" Hắn đầu tiên là lộ ra biểu tình vô tội, lập tức lại lộ ra nụ cười. "Ha ha, nhưng là vừa ăn vừa ngắm mà thôi!"

Hắn thẳng thắn, khiến cô ngày càng thẹn! "Anh đừng nói giỡn được không? Anh lớn rồi, không thích hợp đùa như thế này!"

Lời của cô, khiến hắn nhíu mày. "Vũ Tình, anh rất chân thành, em vì sao nghĩ anh nói giỡn? Anh rất thích em, em là người con gái Đài Loan xinh đẹp nhất đó!"

"Ha ha......" Cô cố ý cười to, dùng để che dấu xấu hổ của mình! "Anh sai rồi, em không còn là cô gái, tám trăm năm trước chẳng phải, em đã có hai đứa con rồi sao, em bây giờ hoàn toàn là phụ nữ!"

Đoạn Tuấn Hi nheo mắt lại nhìn cô, thật lâu sau mới từ từ mở miệng. "Làm sao vậy, em rất tự ti có phải không? Vì có con nên em tự ti à, vì có khoảng thời gian bán mình mà tự ti?"

Lời nói của hắn, khiến cô né tránh! "Em không biết anh đang nói cái gì, em chỉ là nói cho anh biết em có hai con, hơn nữa còn có đàn ông!"

"Là chồng sao? Đàn ông, cũng không phải chồng của em, đúng hay không?" Hắn cười hỏi!

Vũ Tình bị hắn nói nghẹn lời, đúng vậy, Thang Duy Thạc là người đàn ông của cô, nhưng cũng không phải chồng của cô. "Đúng vậy! Nhưng chuyện này thì thế nào, cái đó và anh có quan hệ gì đâu?"

"Đương nhiên là có quan hệ......" Đoạn Tuấn Hi bỗng tới gần cô, trầm giọng bên tai cô. "Vì anh muốn cho em làm bà xã của anh, chỉ cần em vẫn chưa lập gia đình, anh vẫn có cơ hội, đúng không?"

Vũ Tình phút chốc buông đũa, tránh một bên, mắt có chút tức giận nói. "Anh không có cơ hội, đơn giản với tuổi tác của chúng ta, chúng ta cũng đã không có cơ hội!" Nói đến đây, trong lòng của cô chỉ có thể nghĩ về con, còn có cha của con cô nữa!

Đôi chân mày đậm khẽ cau lại, nóng nảy hỏi. "Hai tuổi, chúng ta chỉ kém hai tuổi!"

"Nhỏ hơn em hai tháng, em cũng không chấp nhận. Anh hãy buông ý định đi, em muốn ăn chân heo, anh đừng quấy rầy sự thèm ăn của em!" Nói xong lại cúi đầu, thật không để ý hình tượng cắn chân heo!

Cô cố ý phá hình tượng của mình, nhưng cô sẽ không biết. Cô lúc này, trong mắt hắn là đáng yêu cỡ nào!

Đoạn Tuấn Hi không nhịn được nghĩ, làm sao cô giống hai mươi tám tuổi, làm sao giống người lớn hơn mình chứ?

Lúc này cô, giống như cô gái vị thành niên, vừa đáng yêu lại mang theo dáng điệu thơ ngây khả ái!

Sau khi ăn xong bữa cơm chiều, Vũ Tình cực lực yêu cầu trở lại khách sạn. nhưng Đoạn Tuấn Hi lại nhất quyết mang theo cô đi bộ, nói muốn tận hưởng không khí phía nam.

Thân ở thành thị xa lạ, Vũ Tình không dám tự hành động, cho nên chỉ có thể thao hắn đi khắ nơi.

Phía nam quy hoạch rất đẹp, cách hai con đường, đều có một hoa viên nhỏ. Có thể nhìn thấy rất nhiều người tụ tập ở đây, hưởng thụ không khí ban đêm.

Bồn phun nước theo âm điệu chợt cao chợt thấp, không khí xung quanh có rất nhiều nhiều bọt nước, đặt mình trong đó thật là mát mẻ.

Nhìn nước phun trong không trung, các cô bé cậu bé đều ngượng ngùng, toàn thân đã ướt sũng.

Nhưng bọn trẻ vẫn còn điên loạn vui chơi, có mấy đứa bé trai, cởi cả áo hoặc giày ra, quăng vào trong trung tâm đài phun. Trong nháy mắt quần áo và giày bay lên không, dừng lại vài giây, sau rơi thật mạnh xuống.

Cười to khanh khách, bọn trẻ nhặt quần áo, trực tiếp đem quần áo cùng giầy trầm vào nước.

" Ha ha, hồi nhỏ anh cũng chơi như vậy!" Đoạn Tuấn Hi cười ha ha nói. "Mẹ đuổi theo đánh anh, anh cũng không khóc, đưa cái mông cho mẹ đánh xong. Ngày hôm sau vẫn chơi giống như vậy, không thèm nhớ chuyện ngày hôm qua!"

Lúc nói xong lời cuối cùng, vẻ mặt của hắn ảm đạm, lộ ra chút đau đớn.

Đối với biểu tình đau lòng này, Vũ Tình không nhịn được cũng đau lòng theo: "Sao không nói nữa?"

Đoạn Tuấn Hi lắc đầu, thật lâu sau mới noi: "năm ấy sáu tuổi, mẹ của anh đã chết. chết vì tai nạn xe cộ, khi trên đường mua món đồ chơi cho anh."

Thân là mẹ nên Vũ Tình nghe chuyện xưa như vậy, không khỏi sầu não.

Đoạn Tuấn Hi hai mắt ươn ướt.

Mà lúc này Vũ Tình mới phát hiện, hắn giống như đứa bé khát vọng yêu thương, điềm đạm đáng yêu.

Điềm đạm, đáng yêu thường là để hình dung cô bé, nhưng bây giờ dùng điềm đạm đáng yêu hình dung hắn, cũng là đúng.

"Thôi đi, chuyện đã là quá khứ không cần nhắc tới nữa, em nghĩ mẹ anh nhất định là người phụ nữ thật thiện lương, người thiện lương nhất định sẽ lên thiên đàng!" tựa như ba cô, một người thành thật, đối với người ngoài đều tốt, cho dù là chết đi, cũng nhất định sẽ ở thiên đường.

Đoạn Tuấn Hi cười chua xót, lấy tay nhẹ gạt hai mắt đang ướt: "Hy vọng là vậy, anh vẫn cầu nguyện, hy vọng mẹ anh ở thiên đường. Hoặc là cầu nguyện mẹ có thể được chuyển thế, có thể tìm được một ngừi đàn ông chân chính yêu mình!"

"A?" những lời này cô không rõ. Chẳng lẽ? chủ tịch không thích vợ mình sao?

Đoạn Tuấn Hi không giấu diếm, nói thẳng ra việc cha con bọn họ bí mật trở lại Đài Loan: "Thật ra sản nghiệp Warsaw rất lớn, căn bản không cần đến Đài Bắc phát triển. ba anh kiên trì đến nơi này, là vì muốn tìm một người phụ nữ, mà cả đời ông dành tình cảm chân thành."

"Tìm được rồi sao?"

Cả đời tình cảm chân thành? Rất hạnh phúc cũng rất nghiêm trọng.

"còn chưa được, anh cảm thấy kia người phụ nữ đã chết. vì anh có hỏi qua đại học mà hai người họ tốt nghiệp, họ nói có biết người ấy, nhưng đều nói rất nhiều năm trước, đã không có tin tức của bà!"

"Thật đáng tiếc, đúng thật là đáng tiếc. vậy vì sao qua nhiều năm như vậy, chủ tịch mới nhớ tới tìm?" nếu là tình cảm chân thành cả đời, làm sao cỏ thể để mất đi?

Đoạn Tuấn Hi mím môi, thở dài nói: "Vì một lần ngoài ý muốn, ba anh thất hứa. hơn nữa thất hứa suốt hai mươi sáu năm, khi ông ngơ stowis chuyện tình lúc trước, quả thật không thể tin là đã qua đi hai mươi sáu năm. Ông thất thanh khóc lớn, hô từng lần Dĩ Lam, Dĩ Lam!"

Vũ Tình bỗng ngạc nhiên đối với chuyện xưa, cô muốn chuyện này càng nhiều: "Người phụ nữ chủ tịch thích ấy, kêu người ấy là Dĩ Lam sao?"

"Đúng vậy, nghĩa là, màu xánh của làm. Kha Dĩ Lam, người từ nhỏ sinh ra tại Đại Bắc, có nghe nói qua người này không?" Hắn theo sau hỏi, hắn vẫn tìm kiếm cho tới nay, nhưng căn bản tìm không thấy người này.

Dĩ Lam? Vũ Tình mày chau lại, trời ạ, vì sao cô lại quen hai chữ này vậy, giống như, cô đã nghe qua...

Đã nghe qua hai chữ này ở đâu? Đúng là rất quen thuộc, rất quen thuộc!

Nưng cô không thể nghĩ ra được gặp qua ở đâu, không thể nghĩ ra làm sao nghe được.

"Sao rồi? Em biết người này sao?" Đoạn Tuấn Hi giữ lấy bả vai của cô.

Âm thanh của hắn kéo cô trở lại hiện thức, Vũ Tình nhẹ nhàng lắc đầu. "Không, em không biết!"

"Nhìn mày em nhăn lại, anh còn nghĩ em biết chứ!" hắn có chút thất vọng.

Vũ Tình nháy mắt, nhìn hắn nói: "Vì sao anh lại thất vọng như vậy? nêu chủ tịch không tìm thấy người phụ nữ này, chắc anh vui mừng lắm? như vậy, chủ tịch hoàn toàn chỉ có mẹ anh, chủ tịch sẽ koong bị người phụ nữ khác cướp đi!"

Đoạn Tuấn Hi lắc đầu, cười nói: "không, cho dù mẹ anh còn sống, anh cũng sẽ giúp ba anh tìm được người phụ nữ này. Vì anh phải giúp ba anh hoành thành trách nhiệm của một người đàn ông, ba anh lúc ấy nói xử lý xong công việc, sẽ trở lại cưới dì ấy. Thế nhưng lại không về, anh nghĩ dì ấy nhất định rất thương tâm khổ sở. Dì ấy nhất định nghĩ mình bị lừa.

Thứ hai, anh cũng hi vọng tìm được dì ấy, nhìn xem ba còn yêu dì ấy hay không. Ha ha, anh hy vọng ba không thương, cuối cùng phát hiện ra là đã yêu mẹ anh!"

"Cái người phụ nữ kia, em nói là Kha Dĩ Lam, là chủ tịch quen trước khi cưới sao?" tờ mò, vì cô rất ngạc nhiên, lại thêm chuyện tình xưa rất rung động lòng người.

Đoạn Tuấn Hi gật gật đầu, sau đó nói giỡn: "Đúng vậy, nói cách khác nếu ba anh không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chắc là sẽ không có sự tồn tại của anh. Cho nên, anh chắc là phải cảm tạ ông trời, khiến ba anh mất đi trí nhớ. Ha ha, nếu không trên trái đất này, làm sao có thể có anh...!"

Thông qua chuyện này, Vũ Tình đối với người con trai này lại thêm nhiều hiểu biết. Vẻ cao quý và phóng khoáng của hắn có liên quan đến nhau, hơn nữa có thể thản nhiên đối mặt tất cả, không tính toán chi li.

Mà chuyện này, người đàn ông của cô thì lại thật thiếu. Thang Duy Thạc ngang ngược, thật khiến cô thật chán ghét.

-------------------

Vũ Tình lau hai má mình, vừa tức vừa cười ngồi ở trên giường.

Lúc về gần tới phòng, Đoạn Tuấn Hi  lại giống đứa bé xấu tính, hướng tới cô mà hôn.

Trông thấy cô cự tuyệt, hắn giữ mặt cô, hắn nang ngược ấn xuống nụ hôn.

Sau đó, mang theo nụ cười đắc ý, đi về phòng.

Nói thật, đối với cái hôn không mong muốn này lại không chán ghét.

Hắn hôn không giống Thang Duy Thạc, khiến mặt cô đỏ lên.

Hắn hôn lại cho cô cảm giác được sự ngọt ngào ấm áp, giống như là nụ hôn đến từ người thân.

"Renggggg..." chuông điện thoại vang lên.

Vũ Tình cầm lấy điện thoại trên giường, nhìn thấy chữ hiện lên mặt, lộ ra một chút cười duyên. "Alo..."

"Vũ Tình, em không xảy ra chuyện gì tình chứ? A, em ở đâu vậy? Trời ạ, anh đã nói không cho em đi, em không nên đi..." Liên tiếp hỏi nhiều vấn đề, như pháo đồng thời bắn ra: "Em không sao, khỏe mà, vừa trở lại khách sạn nè!"

"Mà vừa rồi anh gọi điện thoại, sao em không tiếp?" điện thoại hình như có đổ chuông, và rung rung.

Vũ Tình xin lỗi le lưỡi: "Ha ha, vừa rồi vội vã đi ra ngoài ăn cơm, em đã quên đem theo. Em không sao, anh cứ yên tâm đi. Lũ trẻ thế nào? Có ngoan ngoãn ăn cơm không?"

"Nhạc Nhạc khóc, nói 'nếu mẹ không về, ô....con liền ngủ như chết, mẹ về rồi sẽ không thấy con!', đây là nguyên lời con gái nói, anh không hề gạt em!" Thang Duy Thạc nhái giọng con gái nói, mà trong giọng nói cũng có thể liên tưởng được.

"Này tiểu quỷ kia, nói cho con bé, em sẽ lập tức về. cũng không phải đi lâu, làm như em đi vài năm không về nhà vậy!" thiệt là,,,,con sao lúc nào cũng khóa người cô vậy?

Đều là do hắn, nămđó vì sao khiến cô mang thai?

"Bà xã, em có biết hau không em không có ở nhà, đối với ba người cha con anh là đau kịch liệt là đả kích cỡ nào. Cha con anh ăn cơm cũng không mùi vị gì, trong phòng cũng rất vắng vẻ.

Hơn nữa, anh nằm ở trên giường rất nhớ em, ngửi mùi em trên gối, anh đều chảy nước miếng!" hắn giọng than thở oán giận.

"Tốt thôi, cũng không lâu đâu. Lúc trước, anh vô tình đuổi em đi, khi đó làm sao em về nhỉ?" cô nói ra chuyện bi thương năm xưa, giễu cợt hắn.

".....Bà xã ~ bà xã, sự tình trước kia đừng nhắc lại nữa. Lúc đó là anh ngu ngốc, ngu ngốc nên mới thế?" hắn nhanh trấn an và xin lỗi.

Gần đây hay nhớ tới chuyện năm đó, cô đã không còn rất đau đớn nữa: "Quên đi, bỏ qua cho anh vậy!"

"Cám ơn, cám ơn! Nhưng mà, bà xã, anh còn hy vọng chúng ta nhanh có thêm con, như vậy, em sẽ không chỵ lung tung. Em nói xem trong bụng em bây giờ có thể đã có rồi không? Dù sao anh rất cố gắng tạo mầm mống!"

Cục cưng? Lời này lại khiến Vũ Tình căng thẳng, đau đớn, nắm chặt điện thoại: "Thang Duy Thạc, anh rất thích có con sao?" cô không nhịn được lại hỏi một lần, ngừng thở chờ đợi câu trả lời. 

Nhưng ông trời cũng không bênh vực cô.

Thang Duy Thạc thật chắc chắn nói: "Đúng vậy, anh rất thích thêm con. Nhạc Nhạc và Tiểu Bác khiến anh biết có con đáng yêu cỡ nào, nhưng bọn chúng sẽ trưởng thành. Chúng ta phải cố gắng, mau chóng sinh ra nhóc con!"