Vũ Tình cùng Thang Duy Thạc ngăn cản bọn nhỏ ôm, bởi vì trên người bọn họ đều ẩm ướt lạnh như băng! Mà hai đứa con lần này thật sự nghe lời, cầm đèn pin đối với ba mẹ.
" giỏi lắm, các con chơi ngoan, ba mẹ đi thay quần áo đã!" Thang Duy Thạc trấn an nói, sau đó kéo toàn thân lạnh thấu của cô rời đi.
Điện đã mất, cho nên bọn họ không thể tắm nước nóng.
Thang Duy Thạc cầm khăn tắm đưa cho cô lau người, tóc dài của Vũ Tình bị hắn vò một đoạn rối tung, lúc này nhìn cô thật giống lông xồm của con chó xồm...
Cơn đau trên đầu truyền đến, làm cho cô đè tay hắn lại. "hay là em đến đây, tự lau người em đi, toàn thân em cũng đều ướt hết rồi!!"
Thang Duy Thạc không có kiên trì, bời vì toàn thân là nước, làm cho hắn thật không thoải mái/
Sau khi rất nhanh lau khô tóc của mình, Thang Duy Thạc bắt đầu cởi quần áo, nhờ ánh đèn pin yếu ớt phía sau, cô rõ ràng nhìn thấy hắn khỏa thân.
Đối với cơ thể của hắn cô sao lại xa lạ, nhưng là không biết tại sao, giờ phút này nhưng mặt cô lại đỏ nóng lên.
"em cởi quần áo ướt nhanh một chút, nếu không sẽ bị cảm đó!" hắn thúc giục cô.
Vũ Tình chần chờ hồi lâu, ở trước mặt hắn cởi đồ? Không, không, cô không nên!
Quan hệ giằng co hồi lâu như vậy, đột nhiên trong lúc đó muốn ở trước mặt hắn cởi áo tháo thắt lưng?cô làm sao có thể làm được?
"cởi quần áo nhanh lên một chút, nếu không em thực sự sẽ bị cảm !" Thang Duy Thạc thấy cô không động đậy, không nhịn được lại vừa nói thúc giục.
Lúc này toàn thần hắn, hoàn toàn bày ra trước mặt cô! Chẳng qua, hắn cũng không hề có một chút tư tưởng đen tối nào, chỉ là rất nhanh sát bên người, không được tự nhiên đừng mở mắt, Vũ Tình cầm khăn lông vừa xoa tóc, xừa bỏ đi!
Khi Choàng áo ngoài sạch sẽ xong rồi ngẩng đầu lên, vừa đúng lúc nhìn thấy cô đi đến cạnh cửa. "Vũ Tình, đừng đi loạn, tối thế cẩn thận kẻo ngã!"
Nhìn hình ảnh nhỏ nhắn xinh xắn như thế, một tia vui sướng quét qua trong lòng hắn. có thể không, mỗi buổi tối cô đều đi học ban đêm, căn bản không phải đi hẹn hò, nếu không cô làm sao có thể giống như quỷ chết đói, vào cửa liền vào trong bếp?
"không, sẽ không, lần mò em cũng có thể tìm được...a...."lời còn chưa dứt, chỉ thấy cô "bùm" một tiếng ngã xuống.
'a,,," cơ thể nhỏ nhắn phản ứng cực nhanh rồi ngồi dậy, xoa đầu gối.
Thang Duy Thạc một bước dài tiến lên, vẻ mặt lo lắng xem xét. "nói với em rồi không nên đi loạn như thế!"
" không sao rồi, đâu có yếu ớt như thế!" Vũ Tình đẩy tay hắn ra, thô lỗ xoa đầu gối, giãy dụa thân đứng lên.
Cô lại vừa khôi phục vẻ lạnh lùng, điều này làm cho hắn rút tay về không bằng.
Trong bóng tối người lảo đảo bước đi về phía trước, thật giống như con thỏ nhỏ nóng lòng chạy trốn.
Biểu hiện của cô, chọc giận lại vừa khiến người khác vui sướng. duỗi dài cánh tay, ôm trụ cô dính sát ào quần áo. " em quay lại cho anh, bây giờ em được cứu rồi, nên không quan tâm anh nữa, có phải không?"
"đứng kéo em, buông em ra..."
"qua cầu rút ván chính là em? a?" phía sau tiếng "a" vang lên thật cao, có thể thấy hắn thật nhiều tức giận.
"em không biết anh đang nói cái gì?" giả bộ hồ đồ, giả bộ hồ đồ...
Nếu không, đến sáng cô lại hoàn toàn lạnh lùng đây, bây giờ nhân tiện trở nên ngọt ngào.
Lời của cô, thật là làm cho hắn đối với cô 'vài phần kính trọng", kinh doanh nhiều năm như vậy không phải đã gặp qua người dối trá đến cực điểm, kiến phong sử đà, người qua cầu rút ván.
Nhưng hắn thật không có xem qua như thế nào trở mặt thần tốc! "chết tiệt, mới vừa rồi là ai ôm anh, trốn ở trong lòng anh khóc là ai?"
Hắn nói làm cho mặt cô nóng bừng lên, không tồi, không tồi, bây giờ ở trong phòng vốn là mờ ám mờ ám! Nếu không, nếu không cô bây giờ nhất định tìm một lỗ nẻ mà trốn vào! "em... phòng của em không ở đây, em phải trở về phòng của mình!"
Cô không nhường bước chọc giận hắn.
Thang Duy Thạc nghiêm mặt lạnh, kéo vài cái quần áo trên người cô.
"này... anh muốn làm cái gì?" cô hoảng sợ lung túng kêu to...chẳng nhẽ, chẳng nhẽ hắn lại muốn cô?
"chết tiệt, anh hứng thú còn không tốt như vậy, đối với một người toàn thân lạnh như băng giống như tử thi của người phụ nữ cảm thấy hứng thú sao! Cởi quần áo nhanh lên, cẩn thận bị cảm đó!"
Lần này gió bão không biết sẽ kéo dài bao lâu, nếu như bị cảm thì tới đâu mà tìm bác sĩ?
"không, cơ thể em rất tốt, chút việc nhỏ ấy không khiến em ốm được đâu!"
" hắt xì, hắt xì, hắt xì..."cơ thể của cô hoàn toàn đối nghịch với lời của cô, giây tiếp theo liền hắt xì mấy cái.
Thang Duy Thạc vừa lo lắng vừa tức giận quát to. " nói em thay quần áo nhanh một chút, bây giờ em còn nói cơ thể rất tốt sao?" sau khi ép buộc cởi hết quần áo của cô, chặn ngang ôm lấy cô, hướng lên trên giương lớn.
Lúc này không biết làm sao với Vũ Tình, hắn chỉ là đem đến trên giường lớn, dùng chăn đắp lại cho cô thật tốt. "tốt tốt nằm đó, em còn ồn ào. Anh tiện thể em..."
Sắc mặt của hắn rất kinh sợ, hình như thực sự sẽ làm chuyện như vậy. có lẽ là thể lực không nổi, có lẽ thực sự bị hắn hù dọa, có lẽ trong cơ thể nhất nhất là phản ứng, tóm lại cô cuối cùng vẫn nằm xuống, không nhúc nhích!
Sau khi thấy cô cuối cùng cũng yên lặng, thang Duy Thạc mới khoác quần áo đi ra khỏi phòng.
Nằm ở trên giương Vũ Tình không nhìn được lại muốn nghĩ, hắn đi nơi nào rồi?
Sau khi Thang Duy Thạc ra khỏi phòng, nhìn thoáng qua bọn nhỏ, chui vào trong bếp...
Không sai, Thang Duy Thạc đi nấu cơm!cuộc sống ở nước ngoài của hắn, làm một ít thức ăn đơn giản không làm khó được hắn.
Chỉ là sau khi trở về nước, bất kể là ở đâu, căn bản không cần hắn tự mình động tay vào.
Chỉ nhìn hắn không thành thạo cắt hành lắm, ngay sau đó trong hai mắt nổi lên một lớp nước, bởi vì ánh sáng quá mờ, làm cho hắn không thể không chuyên chú vào trên tấm thớt, cho nên không thể tránh khỏi, hắn rơi lệ rồi!
Hôm nay kể cả bọn nhỏ cũng đều bị nước mưa dầm tới, hay là ăn chút viên hành dường như tương đối tốt, phòng ngừa bị cảm.
Sào viên hành, lạp xưởng, cùng một chén chè xanh nhân tôm bóc vỏ nóng hổi mang lên trên bàn ăn, Thang Duy Thạc xem một chút thời gian trên đồng hồ, lộ ra một nụ cười mỉm như hài lòng.
Tất cả đây tổng cộng dùng đến nửa giờ, hoàn hảo, xem như trình độ bình thường của hắn.
ở trong phòng hai bảo bối chơi bịt mắt bắ dê, vừa nghe nói ăn cơm vẫn hào hứng tràn trề!
Chỉ là khi thức ăn đến miệng, bọn trẻ quả thật mặt có chút biến đổi.
"ơ, hôm nay mẹ không nấu thức ăn ăn không ngon!" Nhạc Nhạc rất không nể mặt nói.
"mùi quả thật không giống nhau" sau đó Tiểu Bác nói một tiếng, ra dáng một người đánh giá! "dù sao cũng ăn rất tốt, chỉ cần là mẹ nấu thì đều thích ăn!"
Từ trước tới nay Thang Duy Thạc luôn tự tin đang nghe bọn nhỏ nói, chịu đựng đả kích rất lớn, vội vàn gắp hai miếng bỏ trong miệng, cẩn thận ăn
Theo sau không thể không thừa nhận, cái này...cái này quả thật không phải là thức ăn mà cô làm!
Dù sao, hẳn là cũng không nên khó ăn mới đúng!
Nghiêm túc nhìn hai đứa con, có chút thẹn quá hóa giận nói: " được rồi, nếu các con không đói bụng, cũng ăn nhanh một chút cho ba!"
Vũ Tình đối mặt với một bàn thức ăn, hoàn toàn ngây người, đây... đây thực sự là hắn làm sao?
Đáp án hiển nhiên là rõ ràng rồi, bởi vì cô luôn nằm trên giường, không phải hắn làm chẳng lẽ là hai tiểu quỷ kia làm?
Thang Duy Thạc không thay đổi bộ dạng bá đạo, cho ba mẹ con bọn họ một người một chén canh nóng hầm hập. "uống nhanh một chút, trong vòng một phút đồng hồ!"
Hai đứa con uống một ngụm, hình như cảm giác không tốt lắm, nhưng mà ba ra lệnh, bọn nó cùng chỉ có thể một thìa một thìa mà uống hết! "ơ, có một mùi là lạ, Tiểu Bác, anh có nếm thấy không?"
" đúng thế, thật là kỳ quái, nhưng so với nước sôi vẫn tốt mà uống đi! Nhạc Nhạc, em xem nó như là nước sôi, như vậy em sẽ có cảm giác uống ngon hơn!"
Thang Duy thạc nghe thấy lời của hai con, hai tròng mắt thiếu chút nữa là xả hơi ra.
Chẳng lẽ hắn làm thức ăn khó ăn như vậy? Ai...hai nhóc thật sự làm cho hắn bị đả kích trầm trọng.
Vũ Tình tay bưng bát lên trong lòng thực sự cảm động rất nhiều, canh mặc dù rất khó uống, nhưng là đi thẳng vào trái tim run rẩy của cô.
Nâng con mắt lên lén lén nhìn hắn, không nhịn được mà hỏi chính mình, đây là hắn thật sao?