Vẻ mặt u sầu, Vũ Tình đi ra từ trong phòng tắm, khi chạm đến thân người
cao lớn lúc trước, trong nháy mắt trái tim nhảy lên. Hai mắt vốn đã sưng đỏ, lại hiện ra hơi nước.
Môi run run, kích động nhìn anh.
Lần này khác là, lòng cô nổi lên vui sướng mỏng manh. Anh vẫn không thể
quên được cô, vẫn thích cô, có phải không? “Duy Thạc……” Cô chủ động tới
gần trong lòng anh, khéo léo dựa đầu vào ngực anh.
“Xin cô tự trọng một chút, đừng dựa vào tôi!” Thang Duy Thạc khinh thường cúi đầu nói với cô.
Trái tim Vũ Tình vừa mới kinh hoàng, lại chìm vào thung lũng một lần nữa.
Nghe vậy lui về phía sau hai bước, lại vẫn si mê nhìn anh!
Thang
Duy Thạc híp mắt nhìn cô thù hằn, vô cùng phẫn nộ mở miệng. “Hạ Vũ Tình, cô đúng là khiến tôi nhìn với đôi mắt khác xưa!” Vũ Tình không hiểu,
không rõ vì sao anh lại nói như thế. “Duy Thạc, em đã làm gì à?”
“Cô làm gì? Ha, cô còn hỏi tôi!” Thang Duy Thạc bỗng hét to, kéo tay Hạ Vũ Tình, dùng sức giữ chặt!
“A……” Vũ Tình kêu đau, không nhịn được cầu xin tha thứ với anh. “Duy Thạc, đau quá!”
Cô càng kêu đau, lực trong tay hắn lại tăng thêm vài phần.
Vũ Tình đau đến nước mắt tuôn rơi, môi run run tái nhợt cầu xin. “Đừng mà, xin anh buông em ra!”
Thấy cô thật sự không chịu nổi, hắn mới giảm bớt sức, nhưng không thả cô ra. “Hạ Vũ Tình, cô nói cho tôi biết, hôm nay cô đến nhà Vũ Hân làm gì?”
Hắn lớn tiếng chất vấn.
Nhà Vũ Hân? Trong mắt Vũ Tình lộ ra chua
xót. Làm sao anh có thể biết, cô chính là chị Vũ Hân. Đó cũng là nhà cô, mà cô đã trả giá tất cả vì cái nhà đó.
“Cô nói chuyện cho tôi, đây là ánh mắt gì?” Thang Duy Thạc chất vấn nói, giọng nói rất lạnh lùng.
Vũ Tình mâu thuẫn nhìn anh, không biết có nên nói cho anh không!
Lúc này lời mẹ lại vang lên bên tai cô, ‘Cô không cần tham dự hôn lễ của em gái cô, đỡ phải vì cô, làm em gái cô mất mặt.’
Cô không thể để em gái mất mặt, không thể! Vũ Tình vội vàng nuốt lại những lời đến khóe miệng vào bụng.
Thấy cô không mở miệng, Thang Duy Thạc tưởng cô đuối lý. Càng thêm kiên định về suy nghĩ lúc trước của hắn, người phụ nữ này lại đến nhà Vũ Hân làm
loạn! “Hạ Vũ Tình, tôi nói cho cô biết, chúng ta đã hết rồi! Biết không, tôi muốn kết hôn. Mời cô giữ lại sự tự trọng cuối cùng của mình, có thể chứ?” Hắn giật tóc cô, gầm nhẹ bên tai cô. “Mời cô về sau không được
làm phiền Vũ Hân, nếu cô làm ra chuyện tổn thương cô ấy, tôi nhất định
sẽ không bỏ qua cho cô!”
Vũ Tình ngẩng đầu lên nhìn anh, bỗng cảm thấy thật buồn cười. “Duy Thạc, chúng ta ở chung năm năm, em là người
thế nào, chẳng lẽ anh không biết tý nào à? Anh cho rằng em sẽ đến nhà cô ấy làm ầm lên ư? Anh cho rằng em sẽ làm chuyện tổn thương người ư?”
Thang Duy Thạc bị cô chất vấn không biết trả lời như thế nào, nhưng trong
lòng còn có một sự nghi ngờ. “Vậy cô giải thích việc xuất hiện ở trước
cửa nhà Vũ Hân như thế nào, cô nói đi?”
Vũ Tình không thể trả lời nhắm hai mắt lại, khóe môi nhếch lên, cười khổ nói: “Quên đi, anh không tin em thì quên đi!”
“Việc này không thể trách tôi nghi oan cho cô, ngay cả chính cô cũng không
thể giải thích. Dù lần này không tính, nếu còn có lần tiếp theo, tôi
nhất định sẽ không tha cho cô!” Thang Duy Thạc ném lại câu nói, xoay
người muốn đi.
Không biết dũng khí ở đâu ra, Vũ Tình bỗng ôm lấy
anh từ phía sau. “Duy Thạc, nếu như, nếu như em mang thai con của anh,
anh vẫn không muốn em sao?”
Hắn dừng bước, nhưng không quay đầu lại, giọng lạnh như băng nói: “Nếu có, vậy bỏ đi như trước đi!”
Thân thể Vũ Tình trong nháy mắt cứng đờ lại, hít một ngụm khí lạnh.
“Cô có à?” Khi hỏi câu này, giọng hắn lo lắng biết bao nhiêu.
Mà ‘Lo lắng’ này cô hiểu được, là anh lo lắng ‘Phiền toái’!
Vũ Tình khẽ cười một tiếng, ra vẻ thoải mái nói: “Không, em chỉ hỏi một chút!”
“Vậy tốt nhất, bỏ đi đỡ rắc rối!” Cuối cùng hắn yên tâm, sau đó không từ biệt cô, mở cửa chuẩn bị rời đi!