Tình Nhân Tuổi 18

Quyển 1 - Chương 79: Một phần thắc mắc




Cuộc điện thoại vừa rồi làm cho lòng cô bị nhiễu loạn, trong đầu lại hiện lên hình ảnh của hắn.

Bọn họ ly hôn, ly hôn?

Nhưng cho dù bọn họ có ly hôn, cô cũng không có cách nào thay đổi cái gì và cũng không muốn thay đổi cái gì!

Nói như thế nào đi nữa, Thang Duy Thạc vẫn là em rể của cô, cô không thể làm như vậy!

Nhưng mà, nhưng mà lòng của cô… lòng của cô đã bị tình cảm trói buộc quá nhiều! Vũ Tình cắn chặt môi dưới, đau đớn nhắm mắt lại. Quên đi, quên đi, đã nhiều năm trôi qua như vậy, nếu năm đó đã lựa chọn như vậy….

Vũ Tình, buông tay đi, buông tay đi!

Trong đầu cô không ngừng khuyên bản thân, nhưng vẫn không bỏ được, nước mắt không ngừng chảy xuống từ đôi mắt nhắm chặt. Trên thế giới này chỉ sợ không ai ngu ngốc như cô, không có, không có!

“Ê, là cô sao, cô khóc cái gì vậy? Cả buổi tối cô không làm gì mà ngồi trong này khóc à, thật là dọa người nha!” Athena vuốt tóc của chính mình, sau đó làm một động tác cực kỳ tao nhã ngồi xuống cạnh cô.

Nghe được giọng nói trêu cợt, Vũ Tình vội vàng lau nước mắt, mở to mắt nhìn hắn: “Thật xin lỗi, để anh chê cười rồi!”

“Kia có cái gì phải xin lỗi chứ? Dù sao là do chính cô làm cho người ta chế giễu, ha ha!” hắn nhún nhún vai cười, sau đó uống một ngụm nước tinh khiết.

Vũ Tình không nói gì, cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì! “Ê, cô bị đàn ông bỏ rơi hả?” Hắn trêu gọi hỏi.

Cô vẫn không nói lời nào: “Haizz…., dù sao đàn ông không phải chỉ có một, bị đá thì bị đá thôi! Đến lúc đó sẽ tìm người khác, dáng vẻ của cô cũng không tệ lắm, cũng có thể nói rằng cô có chút xinh đẹp, tuyệt đối có thể làm mê muội một đống đàn ông nha!” Hắn đúng là rất có tự tin đối với nghệ thuật làm đẹp!

“Cám ơn anh nhiều, nhưng tôi không phải đau lòng vì đàn ông. Vì đàn ông mà đau lòng thì vài năm trước đã đau lòng đủ rồi!”

“Ha, cô cũng là người phụ nữ giàu tình cảm như vậy sao? Sao không phải là vì đàn ông, chẳng lẽ lại vì phụ nữ sao? Chẳng lẽ, chẳng lẽ cô là? Cô cũng giống như tôi là….” Trong mắt hắn xuất hiện sự kinh ngạc!

“Không phải, không phải….” Vũ Tình vội vàng lắc đầu, trời ơi, cô là phụ nữ chính cống mà!

Vừa rồi ngay lúc tan tầm, Athena bỗng nói muốn đưa cô về nhà. Nhìn xem thời gian, Vũ Tình cũng không từ chối.

Mở cửa phòng ra, trong phòng khách chỉ có duy nhất một ngọn đèn mờ nhạt!

Ngay lúc Vũ Tình đang cởi giày, Nguyên Nguyên từ trong phòng ngủ đi ra: “Vũ Tình, chị đã về rồi, cái người đàn ông kia đã thả chị ra rồi sao?”

“Nguyên Nguyên, chị có công việc rồi!….” Vũ Tình không trả lời câu hỏi của cô, mà đem tin tức tốt nhất của mình nói cho bạn tốt nghe!

“Chúc mừng chị nha, hy vọng ở môi trường mới này, chị có nhiều cơ hội để phát triển nha!” Nguyên Nguyên thật sự vui mừng thay cho Vũ Tình, là một người bạn tốt cô biết, Vũ Tình là một người mạnh mẽ, luôn mong muốn được người khác coi trọng, luôn mong muốn có được một sự nghiệp vững vàng!

Nhưng là cô không có bằng cấp thì nhận được công việc ở đâu chứ?

“Cám ơn, chị nhất định sẽ không bỏ cuộc!” Vũ Tình ra sức gật đầu “Nguyên Nguyên, không còn sớm nữa, em đi ngủ đi thôi!”

“Ừ, ngủ ngon!”

“Ngủ ngon!”

Sau khi tắm rửa xong, Vũ Tình cẩn thận vào giường, nương theo ngọn đèn đầu giường nhìn con gái!

“Bảo bối, mẹ chỉ có mình con nha! Con phải mau lớn lên, bảo vệ mẹ nha!” Vũ Tình nhẹ nhàng đặt một nụ hôn trên khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, nước mắt nóng bỏng cũng rớt trên khuôn mặt con!

Thang Duy Thạc điên cuồng tìm kiếm người phụ nữ kia, chết tiệt, cô ta đã biển mất tiêu. Thật lố bịch, hẳn thế nhưng không biết cô đang ở đâu! Thật tức, cô vẫn không chịu nhận điện thoại của hắn! Nhưng, rất may là chỉ cần có tiền thl chuyện gl cũng có thể được giải quyết một cách dễ dàng.

“Tổng tài, người mà anh bảo tôi đl tim, đã

tìm được rồi!" Trợ lý cầm mấy tập giáy

đóng dấu, gõ cửa đi vào.

Thang Duy Thạc nhìn chằm chằm vào

đống tư liệu trước mắt, trên mặt lộ ra một

nụ cười. Ngu ngốc, cô nghĩ như vậy là có

thể trốn được hẳn sao? "Tốt lắm, cậu có

thể đi ra ngoài được rồi!"

“Dạ vâng, tổng tài!" ***********************************

Trải qua máy ngày tôi luyện, động tác của Vũ Tinh ngày càng thêm nhanh nhẹn! Hơn nữa mấy cô người mẫu, chị Lily, thậm chí cả Athena đều rất vừa lòng đối với cô!

Vũ Tình được nhiều người tán thưởng, khóe miệng giơ lên với tần suất ngày càng nhiều. Hơn nữa, đâ nhiều năm như vậy trôi qua cô không có được sự tự tin như vậy.

“Được rồi, Vũ Tình, hôm nay em được về sớm. Đã liên tục vài ngày nay em đều mười một giờ mới tan ca, hôm nay về sớm một chút ngủ đi!" Chị Lily bỗng nói! Vũ Tình kích động Ịiên tục gật đầu cảm ơn, đúng là đã mấy ngày nay cô đều không được ngủ ngon rồi.

Hơn nữa, cô mấy ngày rồi không nói chuyện được nhiều với con gái! Nguyên nhân là do lúc cô về đến nhà thl bảo bối đã đi ngủ rồi!

Vũ Tình lập tức thu dọn lại đồ đạc, nhanh chóng đi ra khỏi công ty.

Vũ Tinh vừa mới ra khỏi cửa lớn đã bị

một lực mạnh ôm láy “A "

“Đừng kêu, người phụ nữ ngu ngốc này, xem em còn trốn anh không?" Tiếng nói của Thang Duy Thạc vang lên ngay bên tai cô.

“Thang Duy Thạc, tôi không phải trốn anh, mà là tôi có cuộc sống của mình! Anh buông tôi ra, nếu không tôi sẽ hét to lên đó!" Dùng sức giãy giụa mà vẫn không rút được tay minh về.

“Được, nếu em không sợ người khác chú ý thì kêu to lên đi!" Thang Duy Thạc dùng sức kèo thân thể cô, hướng xe hắn mà đi tới.

“Cứu mạng a, sàm sỡ a, sàm sỡ a....!" Tốt, hắn không tin cô phải không? Bây giờ cô liền kêu to lên cho xem: “Sàm sỡ ă, lưu manh sàm sỡ....!"

Những người đi lại trên đường đểu nhìn cô bằng ánh mắt kì quái nhưng không có ai đi đến ngăn cản cả.

Thang Duy Thạc cười nhạo một tiếng, mỉm cười nói: “Em cứ tiếp tục kêu đi, rất

êm tai nha!”

Vũ Tình buồn bực nhìn hắn, buồn bực nhìn đám người qua lại trên đường. Thói đời ngày nay nha, thói đời ngày nay nha...Bên đường có người kêu cứu thế nhưng không ai thèm để ý tới.

Thang Duy Thạc không cho cô cơ hội náo loạn, lập tức kéo cô vào trong xe.Vũ Tinh dùng sức đá hắn lại bị hắn kéọ tay mạnh hơn, sau đó mờ cửa xe ra chuẩn bị bước xuống.

Chỉ là cửa xe sớm đã bị hắn đóng lại: "Đừng giãy giụa vô ích, em không trốn được anh đâu!” Thang Duy Thạc nói xong câu này, lập tức khời động động cơ....

Xe không ngừng chạy về phía trước, sắc mặt Vũ Tình càng lúc càng khó coi “Thang Duy Thạc, tôi không thể ờ cùng một chỗ với anh!” “ít nói nhảm đi, chúng ta đã cùng ở một chỗ rồi, em bây giờ còn nói vậy không thấy đã qua muộn rồi sao? Hơn nữa anh cũng không thể để con gái minh lưu lạc bên ngoài được! Nếu như lúc trước em sợ liên quan đến anh thì không nên sinh con gái ra!”

“Thang Duy Thạc, tôi sinh hạ đứa con này thì có quan hệ gì đến anh? Anh căn bản không mọng muốn đứa con này của tôi, anh không thể xem như là chúng ta chưa từng gặp nhau, chưa từng quen biết nhau, như vậy không tốt hơn sao? Vì sao anh lại muốn làm xáo trộn hiện tại. Đúng, tôi không thể đối mặt với anh, bởi vl nếu nhìn tháy anh sẽ khiến tôi nghĩ đến... Khiến tôi nghĩ đến những đứa con kia anh có biết không? Anh là hung thủ giết chết những đứa con cùa tôi, nếu tôi ở cùng một chỗ với anh, tôi sẽ cảm thấy thật có lỗi với con minh!” Còn có một vài chuyện khác nữa nhưng cô muốn vĩnh viễn giữ mãi trong lòng.

Cô không thể nói ra rằng cô là chị vợ của hắn! Nếu nói ra, cô và em gái đều đau khổ, đều không có mặt mũi nào găp người khác, cũng không thể ở trước mặt hắn ma ngẩng đầu lên được!

Thang Duy Thạc nghiêm mặt không nói gì, cũng không đáp lại lời của cô! Hắn thật không hiểu tại sao cô lại bướng bỉnh như vậy! “Anh làm ơn dừng xe lại để tôi xụống đi,cho dù anh đã ly hôn, nhưng sẽ có rất nhiều cô gái khác thích anh! Anh chưa bạo giờ thiếu phụ nữ cả, để cho tôi đi đi!” Cô bắt buộc mình phải nói một cáh lạnh lùng, cho dù trong lòng tràn ngập vướng bận với người nàọ đó, cho dù bản thân cô không muốn rời xa hắn.

“Hạ Vũ Tình, anh thật sự không hiểu, nếu em không muốn ở cùng anh như vậy tại sao mấy ngày nay không tron đi thật xa, quá đủ thời gian để làm việc đó mà? Vỉ sao lại không?” Hắn nghiến răng nghiến lợi nói.

Lời này khiến cô nhất thời không nói nên lời, đủng thế! Nhiều ngày như vậy đủ cho cô thời gian chạy trốn, nhưng cô lại không trốn!

Ha ha, vì, vl cô

“Thang Duy Thạc, lúc đó tôi bị anh mê hoặc, nhưng tôi biết như vậy lả không đúng! Xin anh, xin anh buông tôi ra, được không?” Trầm mặc một lúc, cô bình tĩnh nói.