Vũ Tình kìm nén sự đau lòng để xử lý vết thương cho hai đứa nhỏ, Nhạc Nhạc thật ngoan ngoãn phối hợp với mẹ, cho nên lập tức liền ok!
Nhưng khi Vũ Tình cầm lấy cánh tay của Tiểu Bác để khử trùng, chỉ thấy đứa bé kia lập tức vùng chạy ra: “Ô…..đừng đụng vào tôi!” Những lời nói ra thật sự tủi thân.
Vũ Tình khổ sở mím môi, dùng sức nắm chặt tay nó: “Tiểu Bác ngoan, dì giúp con bôi thuốc, sau đó sẽ không đau nữa nha!”
“Ô………”Tiểu Bác cảm thấy càng thêm tủi thân, dùng sức lau quệt nước mắt!
Sau khi xử lý xong, Thang Duy Thạc hôn lên khuôn mặt con một cái: “Tiểu Bác ngoan, là con trai đừng nên khóc!”
“Papa không thương Tiểu Bác!”
“Không có, Tiểu Bác là đại bảo bối của papa, làm sao papa có thể không thương?” Lần này hắn vội vàng giải thích!
“Còn con, con không phải là đại bảo bối của papa sao?” Lần này đến lượt Nhạc Nhạc ghen tị, nhìn papa một cách chờ mong.
“Phải phải, cả hai đều là đại bảo bối!” Thang Duy Thạc lập tức ngoan ngoãn trả lời, đây là nhất nam nhất nữ, đứa nào cũng không thể đắc tội được nha!
Vũ Tình vội ôm lấy con mình, sau đó thấp giọng nói: “Nhạc Nhạc, đừng quấn lấy papa nữa, về phòng chơi với mẹ nào!”
“Dạ được!” Nhạc Nhạc nói một cách không tình nguyện, nhưng vừa nhìn đến đứa con trai kia, nó cảm thấy về phòng thì có vẻ tốt hơn!
Vũ Tình không thể thu hồi tầm mắt đang nhìn về phía hai cha con kia, bọn họ giống hệt như nhau, Tiểu Bác giống như là phiên bản nhỏ của Thang Duy Thạc. Dù cho ai nhìn vào đều có thể khẳng định Tiểu Bác chính là con của Thang Duy Thạc.
Hơn nữa lúc cười rộ lên thì thần thái càng giống nhau, hệt như đúc cùng một khuôn! thang Duy Thạc khẽ mím môi nhìn theo bóng lưng của cô, vài ngày không thấy, cô hình như cũng không tệ lắm, có lẽ căn bản cô không có nhớ đến hắn!
Tiểu Bác nhìn thấy bọn họ rời đi, khóe miệng lộ ra một nụ cười. Dù sao cũng chỉ là một đứa bé bốn tuổi, mau khóc nhưng cũng mau cười.
Bàn tay nhỏ bé khẽ vỗ vào bả vai papa, đầu quay qua quay lại, mắt đen nhìn xung quanh giống như đang tìm kiếm cái gì đó: “Papa, vì sao mẹ lại không có ở đây?”
Vừa nghe nhắc tới chữ “mẹ”, mặt Thang Duy Thạc lập tức đen lại, nhưng nhìn thấy bộ dạng đáng thương của con, vẫn nhịn xuống tức giận: “Tiểu Bác, mẹ con xuất ngoại rồi, về sau dì vừa rồi sẽ chăm sóc con, nhớ chưa?”
“Xuất ngoại, vậy khi nào Tiểu Bác có thể gặp mẹ?” Tiểu Bác hỏi tiếp, nhưng không khóc, giống như đối với việc mẹ rời đi không có cảm giác gì đau lòng lắm!
“Chờ khi nào Tiểu Bác lớn lên là có thể gặp được mẹ!” Thang Duy Thạc nhếch môi nói cho có lệ “Được rồi, con cũng nên đi ngủ rồi. hôm nay vì cánh tay bị đau nên sẽ không tắm rửa!”
Bảo bối nằm trong ngực Vũ Tình, đôi mắt to từ từ nhắm lại tiến vào mộng đẹp.
Vũ Tình có chút đăm chiêu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn cuiar con gái, đau lòng xoa đầu nó: “Bảo bối, mẹ sẽ không để con bị ức hiếp!”
‘két’ một tiếng, của phòng bị mở ra, Vũ Tình nâng người lên nhìn về phía cửa: “Anh đi ra ngoài đi, tôi muốn đi ngủ!” Cô dùng thanh âm rất nhỏ để nói, sợ đánh thức con gái dậy.
Nhìn thấy con gái đã ngủ say, Thang Duy Thạc một phen kéo cánh tay của cô, dán lại bên tai của cô nói: “Theo anh đi ra ngoài, anh có chuyện muốn nói cùng em!”
“Có chuyện gì ngày mai rồi nói sau đi, bây giờ tôi mệt rồi!” Cô cự tuyệt nói, hôm nay lòng cô loạn cực kỳ! “Anh bảo em đi ra ngoài, em có nghe hay không?” Hắn lạnh lùng nói lại lần nữa.
“Tôi mệt rồi!”
“Ít nhất bây giờ cũng chỉ mới có tám giờ em làm gì mà mệt? Đứng lên nhanh lên!” Hắn dường như bị cô tức chết, vừa rồi hai đứa con tranh cãi ầm ĩ đã khiến cho hắn không còn đủ kiên nhẫn, còn bây giờ ngay cả người phụ nữ nhỏ bé này cũng không làm cho hắn bình tĩnh lại một chút.
“Không cần, có chuyện gì cũng đừng nói vào buổi tối, ban ngày nói không được sao?” Sắc mặt của cô cũng không vui, chụp được cánh tay hắn, cô chuyển đầu sang bên phía của con.
Cô càng tránh né, hắn càng tiến sát đến bên người cô: “Em nói cái gì mà không nên nói vào buổi tối?” Hắn phun một ngụm khí nóng vào cổ cô! Trong nháy mắt, cái gáy trắng như tuyết của cô liền ửng đỏ, cô hổn hển dùng tay đẩy mặt hắn ra!
“Em thật không theo anh đi ra? Được, vậy anh muốn em ở đây!” Vừa nói thân thể của hắn càng tiến sát lại gần cô, dán vào người cô…..
Vũ Tình bỗng dưng ngồi dậy, buồn bực nhìn hắn: “Tôi hôm nay rất buồn bực, anh có thể không làm phiền tôi được không?”
“Nhưng anh muốn em, muốn ôm em!” Hắn nhẹ giọng nói, dùng ngôn ngữ tà ác dụ dỗ cô.
“Cút ngay!” Cô ra sức dùng tay đẩy mặt hắn ra.
“Nếu em không theo anh về phòng, anh sẽ muốn em ở đây, em đừng có kêu nha!” Vừa nói hắn vừa bắt đầu ra tay lô kéo quần áo của cô, nhanh chóng đến gần phần ngực mềm mại.
“Anh bị điên rồi, con đang ở chỗ này!” Cô dùng sức đá hắn một cái, sau đó nhảy xuống giường, dẫn đầu đi ra ngoài!
Mà đương nhiên Thang Duy Thạc khóe miệng giơ lên, đi theo cô ra ngoài…….
————————————-
“Đến đây nào bảo bối!” Mới vừa ra khỏi phòng, Thang Duy Thạc nhanh chóng dùng tay ôm Vũ Tình kéo lại.
“Thang Duy Thạc, tôi thật sự không thể hiểu nổi anh vì sao lại cứ quấn lấy tôi như vậy!” Cô gầm nhẹ trong lòng hắn.
Đáng chết, đáng chết, đây tuyệt đối là một sai lầm!
“Đáng chết, anh làm sao mà biết được là vì sao, em muốn trách, thì trách em không gặp may!” Hắn cũng không hiểu vì sao mình lại như vậy, dù sao sau khi gặp cô, hắn liền tự nhiên nhớ đến cô, khát vọng cô!
…………………
Vũ Tình tức giận nhìn chằm chằm vào người trên giường, lại một lần, đây là lần thứ ba sau khi họ gặp lại. Không được, nếu cứ tiếp tục như thế này, cô nhất định sẽ trầm luân.
Sai lầm, sai lầm nên sớm chấm dứt!