Edit: Nhuquynh
Beta: Hường
Đối với việc bản thân có thêm một người thân, bé thích ứng tương đối nhanh.
Chỉ vài giờ ngắn ngủi, bé đã cùng papa hòa hợp! Mà Thang đại tổng giám đốc
đã hoàn toàn biến thành “tiểu người hầu” của Nhạc Nhạc. Con gái nói gì,
hắn chỉ có lập tức chấp hành.
Nhìn thấy con gái vô cùng náo
nhiệt, Hạ Vũ Tình rốt cuộc không thể nhịn xuống không nhìn: “Nhạc Nhạc,
đã đến giờ đi ngủ rồi nhưng con vẫn còn chưa tắm rửa đó!”
“Mẹ,
cho con chơi với papa một lúc nữa được không?” Bây giờ Nhạc Nhạc đang
cùng papa chơi cờ, bé đã thắng vài ván rồi. Cờ của bé đang đứng đầu rồi: “Mẹ, papa thật ngốc, để Nhạc Nhạc thắng papa vài lần nữa được không?”
Khuôn mặt Hạ Vũ Tình thoáng cứng nhắc, thể hiện uy nghiêm của người mẹ: “Hạ Nhạc Nhạc, con rốt cuộc có đi ngủ hay không?”
Nhạc Nhạc le lưỡi với papa, có chút sợ hãi đi xuống sô pha, lập tức đong đưa đôi chân ngắn ngủn chạy tới bên mẹ!
Mặt Thang Duy Thạc không chút thay đổi nhìn người phụ nữ đối diện, nhìn cô một lúc lâu mới từ từ thu hồi ánh mắt.
Người phụ nữ đáng chết, lại cướp đoạt thời gian ở chung của mình cùng con
gái? Không phải là do hắn đã đối đãi với cô quá tử tế cho nên bây giờ cô dám bày ra sắc mặt như thế sao?
Vũ Tình cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng của hắn, quay lại trừng mắt sau đó dắt con gái bước lên bậc thang.
Nhạc Nhạc đối với nhà mới này vẫn tràn ngập tò mò, nguyên nhân là vì nơi này thật lớn, thật rộng: “Mẹ, nhà này thật kì quái nha, tại sao trong phòng còn có tầng gác nữa?”
“Đừng kì quái, nhanh chút đi!” Động tác của cô có chút thô lỗ, giọng điệu cũng không có một chút dịu dàng.
Nhạc Nhạc thấy mẹ hung dữ, trở nên vô cùng ngoan ngoãn, sau đó lại bắt đầu thể hiện kỹ năng đặc biệt củ mình- làm nũng.
Giống như cố ý lắc lắc cái mông nhỏ, chủ động bám lấy cánh tay của mẹ: “Mẹ, papa…..”
“Câm miệng, đi nhanh một chút!” Cô nghiêm túc đánh gãy lời nói của con gái,
tức giận, tức giận, bụng gần như chuẩn bị bị nổ tung! Toàn bộ buổi tối,
mở miệng chỉ “papa, papa”, trong mắt căn bản là không có người mẹ này!
Nhạc Nhạc chu chu đôi môi, lại bắt đầu dụ người: “Mẹ, mẹ hôm nay thật xinh
đẹp nha!” cái mông nhỏ vẫn không ngừng uốn éo, chỉ thấy quần nhỏ dưới
váy một chút một chút lộ ra!
Thang Duy Thạc nhìn bóng lưng nhỏ của con gái, không nhịn được lại lộ ra một nụ cười.
Ha ha, đứa bé này thật đúng là con mình. Tiểu Bác bình thường sẽ không bao giờ làm nũng, ánh mắt nhìn hắn giống như là một người trưởng thành, hơn nữa con của hắn cũng có tính bướng bỉnh giống hắn.
Cho nên nếu so sánh con hắn và bé con này, thì con gái vẫn có vẻ là tri kỷ!
Hạ Vũ Tình đứng ở cầu thang nhìn dáng vẻ chậm rãi của con gái, càng nhìn
càng cảm thấy tức giận: “Con nhanh lên một chút có được không?”
“Mẹ…..” Nhạc Nhạc lại làm nũng kêu mẹ, hoàn toàn không bằng lòng.
Điều này càng khiến Vũ Tình tức giận, cau mày đánh một cái vào mông của con gái: “Mẹ nói con nhanh lên, đừng có chậm chạp!”
Nhạc Nhạc bị đánh đau, cộng thêm bị dọa bởi vẻ giận dữ của mẹ, đột nhiên òa khóc: “Oa…………Oa……..”
“Khóc cái gì, nín ngay cho mẹ!” Con gái vừa khóc càng khiến cô phiền lòng, lại dùng sức đánh một cái.
Chỉ là hù dọa bé, nhưng cô càng nghiêm túc, Nhạc Nhạc khóc càng lớn:
“Mẹ…….. Oa….” Nhạc Nhạc không hiểu mình làm sai chỗ nào, thường ngày bé
cũng hay làm nũng với mẹ, nhưng hôm nay tại sao lại bị đánh?
“Con còn khóc có phải không?” Vũ Tình ngồi xổm xuống để giúp con gái, thật ra nhìn thấy con khóc, cô cũng mềm lòng!
“Oa……” Nhạc Nhạc ủy khuất, nước mắt như vỡ đê, từng dòng từng dòng chảy xuống.
“Nín ngay cho mẹ!” Cô lại cúi xuống, lần này giọng nói đã mềm đi rất nhiều!
Nhưng Nhạc Nhạc thương tâm, đã không nghe mẹ nó: “Oa….”
“Hạ Vũ Tình, cô điên rồi. Cô có bực bội gì thì trút lên tôi, tại sao lại ức hiếp con làm gì? Con có làm gì chọc tới cô, nói cho cô biết, về sau
không được ức hiếp con gái tôi!” Thang Duy Thạc đi tới, một phen ôm lấy
con gái!
“Papa……” Tìm được người làm chủ cho mình, Nhạc Nhạc khóc càng lúc càng hung!
Nhìn thấy con gái lại làm phản mình, Vũ Tình càng thêm căm tức, dùng sức
nhéo một cái ở cái mông nhỏ của Nhạc Nhạc: “ Con lại khóc à, có phải gần đây mẹ không đánh con nên con coi trời bằng vung rồi à!”
“Tôi
thấy cô mới là người coi trời bằng vung, đừng chạm vào con gái!” Thang
Duy Thạc một phen kéo tay cô, ôm con gái đi về phòng!
“Oa…….” Bảo bối được ôm đi, nước mắt vẫn còn chảy nhìn về phía mẹ mình.
Vũ Tình buồn bực nhìn con gái, không khỏi cũng chảy nước mắt. Tốt lắm, bảo bối của cả đời cô, kết quả thế nhưng lại dễ dàng làm phản?
Cô có phải hay không thật sự thất bại? Tất cả mọi thứ của bản thân đều hiến dâng cho người khác, thậm chí kể cả………
Nhưng đến cuối cùng, chỉ có con gái, cũng dễ dàng bị hắn cướp được!
Được ôm đến căn phòng thật to, Nhạc Nhạc được papa đặt trên giường: “Papa,
ba đừng giận mẹ, vừa rồi là Nhạc Nhạc không ngoan, chọc mẹ tức giận! Mẹ
đối với Nhạc Nhạc rất tốt, chỉ do Nhạc Nhạc không ngoan! Papa đừng bao
giờ giận mẹ, được không?”
Thang Duy Thạc kinh ngạc, một đứa bé
mới có mấy tuổi, thế nhưng có thể nói ra những lời quan tâm như vậy. Vừa mới bị mẹ đánh xong, thế nhưng vẫn còn lo lắng cho mẹ, vì mẹ nói
chuyện!
Trong nháy mắt ánh mắt luôn lãnh khốc của Thang Duy Thạc
phiếm hồng, nhẹ nhàng nhéo nhéo khuôn mặt của con gái: “Vậy con không
giận mẹ sao?”
Nhạc Nhạc vừa ủy khuất lau nước mắt vừa lắc đầu,
nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống: “Không giận, mẹ là mẹ của con! Mẹ
thương Nhạc Nhạc nhất, trên thế giới này mẹ là người tốt nhất!”
Nghe con gái nói một cách có hiểu biết như vậy, Thang Duy Thạc càng thêm giận cô!
“Bảo bối đừng khóc nữa, papa kể chuyện cổ tích cho con nghe!” Thang Duy Thạc đắp chăn cho con gái, sau đó khẽ vuốt khuôn mặt bé!
“Thích quá, Nhạc Nhạc muốn nghe chuyện công chúa bạch tuyết!” Thật ra bé có
thể đọc làu làu truyện cổ tích, nhưng vẫn thích nghe.
Khóe miệng
Thang Duy Thạc lộ ra một nụ cười: “Được. Ngày xưa có một cô gái nhỏ lớn
lên rất trắng, rất xinh đẹp giống như Nhạc Nhạc….”
Hắn bắt đầu
kể truyện cổ tích công chúa bạch tuyết và bảy chú lùn, ha ha, hắn có thể kể truyện cổ tích hoàn toàn là vì Tiểu Bác! Nhưng con hắn căn bản không nghe truyện cổ tích, cho nên hắn không thể sử dụng được! Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngủ say của con gái, Thang Duy Thạc nhẹ nhàng đi ra khỏi
phòng.
******************************
“Anh muốn làm gì?” Vũ Tình hoảng sợ nhìn người đàn ông đang túm cánh tay cô, hai tay ra sức vũng vẫy!
“Chết tiệt cô, tôi thấy là cô điên rồi!” Thang Duy Thạc dùng sức lôi kéo cô,
động tác thô bạo căn bản không để ý đến cảm nhận của cô.
“Anh buông tôi ra, buông tôi ra!” Vũ Tình tiếp tục tượt trên mặt đất, một mạch tiến thẳng vào phòng.
Mà phòng này cũng không phải xa lạ gì đối với cô.
Thang Duy Thạc dùng sức đẩy một cái, trong nháy mắt thân thể của cô bị hắn ném tới trên giường.
Vũ Tình vừa từ trên giường bò lên, lại bị hắn hung hăng đẩy về: “Anh muốn thế nào?”
“Cô nói xem tôi muốn thế nào? Hạ Vũ Tình, hôm nay là cô muốn chọc tôi tức
chết. Nhạc Nhạc còn nhỏ như vậy, cô không có việc gì tại sao lại đánh
con như vậy?” Hắn tức giận trừng mắt với cô, cơ hồ muốn đem cô nuốt
luôn.
“Anh có tư cách gì nói tôi, Thang Duy Thạc, anh không có tư cách nói chuyện con với tôi! Đó là con gái của tôi, tôi có quyền được
dạy dỗ con!” Giờ phút này trong lòng Vũ Tình tràn đầy bi thương cùng ủy
khuất, trong nháy mắt một chút sương mù bịt kín hai mắt của cô.
“Cô dạy dỗ con? Cô không biết xấu hổ nói là cô đang dạy dỗ con? Nhạc Nhạc làm gì sai hay sao? Tại sao cô lại đánh con?”
Bé làm sai gì hay sao? Bé là tiểu phản đồ, bé vì sao lại thích anh như
vậy! Hạ Vũ Tình trong lòng gào thét, nhưng những lời này cô chỉ có thể
để ở trong lòng.
“Tôi nói cho cô biết từ nay về sau đừng bao giờ
chạm vào con gái của tôi. Nếu tôi lại phát hiện cô đánh con, tôi sẽ
không cho cô thấy được con nữa đâu!” Hắn tàn nhẫn nói, hắn thật sự rất
tức giận rồi.
“Thang Duy Thạc, anh bây giờ muốn làm một người ba
tốt sao? Anh cảm thấy xứng sao? Nói cho anh biết, Nhạc Nhạc căn bản
không phải là con của anh, hoàn toàn không phải!” Vũ Tình tức giận đến
độ lệ rơi đầy mặt, cô mãi mãi không bao giờ quên năm đó chuyện chính hắn là người bắt buộc cô phải bỏ đi đứa con này!