“Người phụ nữ này sao lại thế này? Nhanh nằm đi? Tôi cũng không muốn có thêm rắc rối đâu, nhanh lên, vài phút là xong thôi!”
Nữ bác sỹ và vài y tá thô bạo ấn Vũ Tình xuống bàn……
Vũ Tình với khuôn mặt đẫm nước mắt đi ra từ trong phòng giải phẫu, ôm nỗi hận nhìn chằm chằm người đứng trước cửa với vẻ mặt ‘Lo lắng’! Thang Duy Thạc
Nhìn thấy dáng vẻ Vũ Tình lảo đảo sắp ngã, âm thầm thở phào nhẹ nhõm! “Cô đang ở đâu, tôi đưa cô về!”
“Không cần anh giả vờ tốt bụng, tôi có thể tự đi!” Vũ Tình vòng qua hắn, đi thẳng về phía trước……
Có lẽ là không chú ý đến dưới chân, bỗng chật vật bổ nhào xuống,
Thang Duy Thạc ôm lấy cô, đi vào trong thang máy!
“Anh thả tôi xuống, hành động này chỉ làm điều thừa thôi!” Vũ Tình lạnh lùng nói, sau đó cố gắng thoát khỏi cái ôm của hắn!
Thang Duy Thạc nhìn cánh tay trống trơn, từ từ buông ra. Cô nói đúng, hắn làm như vậy đúng là làm điều thừa.
Tiếp theo hắn lấy ví tiền từ trong áo, lấy ra một tờ chi phiếu. “Đây là một trăm ngàn, tự chăm sóc mình!”
Thương tâm muốn chết, Vũ Tình nhìn chi phiếu trước mắt, bỗng có xúc động mãnh liệt.
Cô mỉm cười nhận chi phiếu, trên mặt cười lạnh hỏi: “Thang Duy Thạc, tiền này dùng để mua mạng người, hay là bồi thường cho tôi?”
“Tùy cô nghĩ thế nào, dù sao cũng là tâm ý của tôi!” Thang Duy Thạc không nhìn cô, chờ thang máy mở ra.
‘Bíp’ một tiếng, cửa thang máy mở ra.
Thang Duy Thạc bước ra ngoài thang máy, không chút lưu luyến đi đến phía trước!
“Thang Duy Thạc, anh đứng lại đó cho tôi.” Vũ Tình chạy vài bước, đi đến trước người hắn.
“Thang Duy Thạc anh cho là một trăm ngàn này có thể mua được một sinh mệnh sao? Anh cho là một trăm ngàn này có thể bù lại tổn thương với tôi sao? Hừ, anh đừng tưởng dùng này một trăm ngàn này mua được sự yên tâm thoải mái cho anh, tôi sẽ không cho anh cơ hội này đâu!” Khóe môi nhếch lên nụ cười tuyệt vọng, xé tờ chi phiếu thành ngàn mảnh vụn trước mặt hắn.
Thang Duy Thạc không khỏi lắp bắp kinh hãi, thật khó tưởng tượng cô yêu tiền như thế, nhưng lại xé chi phiếu, đây không phải là tác phong trước sau như một của cô!
Khi hắn giật mình còn chưa hoàn hồn, Vũ Tình nắm vụn giấy trong tay, dùng sức ném vào mặt hắn.
Nhất thời vụn giấy màu trắng bắn lại từ trên mặt hắn, phân tán trong không trung……
“Thang Duy Thạc anh mắc nợ tôi cả đời, cả đời tôi cũng không tha thứ cho anh!” Nói xong, Vũ Tình cũng không quay đầu lại rời đi……