Tình Nhân Tuổi 18

Quyển 1 - Chương 151: Phản kháng




Không biết tại lời nói của anh làm cô đỏ bừng cả mặt, hay tại hơi thở nồng nàn của anh làm cô khuất phục. Tóm lại, mặt cô nóng đến không thể nóng hơn.

"Đưng lại gần." Cô nghiêng mặt né tránh anh, động tác này lại làm lộ ra cái gáy trắng tuyết hoàn mỹ.

Hai mắt anh như có lửa cháy hừng hực, gắt gao dán vào cô, anh chỉ hơi dùng sức, thân thể của anh tưởng như dán chặt vào cô.

Anh dùng lực kéo cô, hai người trong tích tắc dính chặt vào nhau như hai làm một. anh gần như muốn đem cơ thể mềm mại của cô hoàn vào cơ thể mình. "Vũ Tình, anh muốn em."

Hôm nay, dây thần kinh của anh có vấn đề rồi, lại còn xin phép trước khi 'hành động', chuyện lạ chưa từng có trong lịch sử nha, trước kia toàn là trực tiếp ép cô.

"Không được!" Vũ Tình ra sức giãy dụa, quyết liệt phản đối.

"Không!" người anh nóng như lửa đốt, không cho phép sự phản đối: "Em xem, hôm nay anh tắm cho Nhạc Nhạc vất vả như thế nào, em cũng pahir thưởng cho anh đi chứ."

"Không được, hôm nay em mệt." Ban ngày trồng chừng hai đứa trẻ đã muốn dứt hơi, buổi tối còn phải 'chăm sóc' đến anh, cô thật không còn chút sức lực nào.

Sự cự tuyệt của cô làm tan tành cái gì gọi là phong độ 'quân tử' của anh. Anh trực tiếp lấy thịt đè người, ấn cô ngã lên bàn trang điểm. "Đối phó với em phải dùng sức mạnh."

Nói xong hai bàn tay to lớn thô ráp tiến đến bên hông của cô, chuẩn bị kéo hạ cái lá chắn nhăn cản anh tới đích. Vũ Tình hổn hển khua tay, chợt chạm vào hộp phấn, liền bốc đại một nhúm, thẳng mặt anh, ném.

"Này, em làm cái gì đây? Cay mắt quá!" Thang Duy Thạc nhắm mắt lại né tránh đon tấn công bất ngờ từ cô, nhưng cũng không thể buông cô ra.

"Nói cho anh biết, hôm nay không được lộn xộn, anh nhanh đi rửa mắt đi." Cô không phải cố ý nhắm vào mắt anh. Haizzz, chắc cũng không vấn đề gì chứ?

Thang Duy Thạc nghiến răng nói: "Em đúng là ác độc, em đang hận không thể làm anh mù luôn phải không?"

"Ha ha, anh còn không nhanh đi rửa mắt, chắc chắn sẽ mù đấy." Cô đắc ý cười to, giúp anh đi vào nhà tắm.

Không biết là bao nhiêu ngày rồi, buổi tối bị dằn vặt rất lâu, anh đã phải hạ mình xin xỏ đến N lần, giống như chó con đòi mẹ.

"Anh muốn..." lúc sau anh lại hề hề, đáng thương cầu xin.

"Không được, em thật sự rất mệt mỏi." cô đẩy anh ra, không muốn cùng anh dây dưa, đưa lưng về phía anh.

"Em cũng không thể bỏ đói anh như vậy được, anh cũng là một thằng đàn ông bình thường mà." Anh đúng là sắp bị kìm nén quá đến chết mà.

"Còn em cũng chỉ là người bình thường thôi, em đã bị hai cục cưng tra tấn thảm hại rồi, chẳng lẽ anh còn muốn tiếp tục tra tấn em sao?" Vũ Tình yếu ớt nói, hai mắt vô lực nhắm lại.

Lại là một tiếng rên rỉ đau khổ, anh ôm chặt cô vào trước ngực để cảm nhận sự mềm mại.

Đến cuối cùng vẫn là không được, bao giờ anh mới được 'an ủi' đây?

Suy nghĩ hồi lâu, anh rốt cuộc quyết định, hay là đem má Vương đến đây. Như vậy sẽ có người giúp cô chăm sóc bịn tre, như vậy cô ấy mới có tinh lực để mà 'chăm sóc' anh. Nghĩ đến đây, cái mặt quỷ cau có độ nhiên mỉm cười.

--------------------------------------

Vương Gia Tuấn nhìn lướt qua người đàn bà đang la hét kia, thật là làm hắn không thể chịu nổi nữa. "Chúng ta tách nhau ra đi, kéo nhau xuống như vậy cũng có ý nghĩa gì đâu?"

"Không được, chẳng lẽ anh cũng muốn bỏ tôi? Nói cho anh biết, anh ném cái ý tưởng ấy đi, cho dù anh có tái hôn tôi cũng sẽ nghĩ cách làm anh ly hôn." Cô ả điên cuồng nói.

Hừ, cô ngang ngược với hắn như thế cũng không phải vì yêu hắn. ha ha, chẳng qua cô không thể nhìn Vương Gia Tuấn hạnh phúc bên người con gái khác, cái này gọi là không ăn được thì đạp đổ. Trong suy nghĩ của cô, Vương Gia Tuấn cũng như thú cưng. Cô đã quen việc có Vương Gia Tuấn bên mình, nhận sự nuông chiều từ hắn, hắn chỉ nghe theo lời cô. Cho nên khi Vương Gia Tuấn kết hôn, cô mới lại đi tìm anh ta. Chỉ là không cẩn thận để vợ anh ta phát hiện, rồi làm rùm beng lên ở sở cảnh sát, cái này là ngoài ý muốn. Bởi vì hắn, cô đã đem ngôi vị phu nhân tổng tài tập đoàn Thang Bách dát vàng cao quý ấy tuột khỏi tay, cho nên cô không cho phép mất nốt cả hắn. NHẤT ĐỊNH KHÔNG THỂ!

Hoàng Vũ Hân chậm rãi tiến từng bước, nhẹ nhàng ôm lấy hắn, dịu dàng hiếm thấy nói: "Sau này em sẽ không cãi cọ náo loạn với anh gây bất hòa nữa nha."

Một cái ôm nhẹ nhàng của cô đánh nát quyết định của hắn. Hắn thở dài ra một hơi, xoay người lại. "Vũ Hân, anh muốn biết con của chúng ta đã bị đem đi đâu? Có thể nói cho anh biết không?"

Trên khuôn mặt đang cầu xin xuất hiện một tia chán ghét, cô đổi sắc mặt nói: "Gia Tuấn, anh là một người đàn ông, là đàn ông thì nên lấy sự nghiệp làm trọng, mấy chuyện lông gà vỏ tỏi ấy, anh không cần quan tâm đâu."

"Không, tôi cần con, nếu cô tìm được con về thì chúng ta sẽ sống những ngày vui vẻ đầm ấm. Nếu không, chúng ta đường ai nấy đi. Tôi cho cô một cơ hội, cũng là cho tôi một cơ hội." hắn bất đắc dĩ nói.

"Gia Tuấn, anh bảo em tìm con sao? bao nhiêu năm như vậy rồi, anh bảo em tìm thế nào đây?"

"Vậy quên đi, chúng ta lập tức chia tay." Hắn làm bộ bỏ đi.

"Được rồi, được rồi, em tìm, được không? Vũ Hân ngấn lệ vội vàng nói. Cô cũng không có tâm tư đâu mà tìm.

"Tìm đứa bé không thể một sáng một chiều tìm được, anh cũng phải cho em thời gian chứ."

Nghe cô ta nói như vậy, tâm tình của hắn thoáng tốt lên. "Ừ, vậy em nói cho anh biết một số thông tin, anh cũng có thể đi tìm."

Chỉ là vừa sinh xong đã ném nó lại bệnh viện, cho nên một chút thông tin cũng không có, bởi vì đều là mẹ cô xử lý mà.

Quên đi, cứ kể bừa vài cái ngu ngốc là được.